Nói xong, cả hai không kịp thi lễ, liền quay đầu chạy. Một nha hoàn chạy quá vội, thậm chí còn ngã một cái.
Mộ Minh Đường thở dài, đến nước này, nàng cũng không cần phải kiêng kỵ gì nữa, tự mình gỡ khăn trùm đầu xuống, nhìn về phía trước điện.
Cửa điện cao lớn, nặng nề, chạm khắc rồng cuộn nổi bật, dữ tợn. Nơi này lâu ngày không ai đến, trên các họa tiết khắc trên cửa lớn đều bám một lớp bụi mỏng, nhưng mới cũ xen lẫn, bụi bặm bao phủ, không hề làm giảm đi sự uy nghiêm từ đôi mắt như chuông đồng của con rồng.
Mộ Minh Đường bị những con rồng hung dữ đó làm cho giật mình, nàng tự cổ vũ bản thân, đặt tay lên nắm cửa, định thần rồi mới đủ dũng khí đẩy cửa.
Cửa điện rất nặng, nhưng khi đẩy ra, lại không phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, có thể thấy tay nghề và vật liệu đều rất tốt. Đẩy cửa vào, bên trong yên tĩnh, đại điện sâu thẳm, dường như ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu tới.
Mộ Minh Đường dũng khí vừa tích góp được lại tan biến, nàng đội phượng quan quý giá quay đầu lại, nhưng chẳng có ai nhìn nàng, binh sĩ mặc áo giáp đứng thẳng tắp, nhìn kỹ, thân hình cứng ngắc, trên tay thậm chí còn nổi gân xanh.
Mộ Minh Đường biết không ai sẽ giúp nàng, đành phải thầm nhủ "Đại nạn không chết tất có hậu phúc", nhẩm đủ ba lần, mới đủ dũng khí kéo váy, lặng lẽ bước qua ngưỡng cửa.
Mộ Minh Đường vào điện, lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó bước từng bước nhỏ tiến về phía trước. Dáng vẻ của nàng lúc này nào giống một tân nương tử, mà giống một kẻ trộm lén lút hơn.
Mộ Minh Đường vào bên trong mới phát hiện Kỳ Dương Vương phủ vô cùng xa hoa, đặc biệt là chính điện nơi Kỳ Dương Vương sinh hoạt, vách ngăn gỗ sâu, rèm nặng, đầy tớ như mây thì đương nhiên tôn quý vô song, nhưng bây giờ không có một ai, lại quá đáng sợ.
Mộ Minh Đường luôn nghi ngờ từ phía sau tấm rèm nào đó, sẽ có một con hổ nhảy ra cắn chết nàng. Mộ Minh Đường bị tưởng tượng của chính mình dọa sợ, nàng dừng bước, vòng tay ôm chặt cánh tay dựng đứng, lấy hết dũng khí, nhỏ giọng gọi: "Kỳ Dương Vương điện hạ?"
Giọng nàng tan biến vào sâu trong điện, đương nhiên không có bất kỳ hồi âm nào. Lúc này, Mộ Minh Đường lấy lại tinh thần lạc quan của tiểu dân, quả quyết tự an ủi bản thân, nàng cả đời chưa từng thấy một tòa phủ đệ nào như vậy, sống được một đêm trong một phủ đệ lớn và xa hoa như thế này, chết cũng đáng.
Nghĩ vậy, Mộ Minh Đường lập tức bình tĩnh lại. Nàng hắng giọng, gọi lại: "Kỳ Dương Vương gia, ta tên Mộ Minh Đường, hôm nay đến đây là để thành thân với ngài. Gả gà theo gà, gả chó theo chó, ta cứ thế này mà sống, ngài không nói gì, ta sẽ coi như ngài đồng ý rồi nhé?"
Trong điện vẫn yên ắng, Mộ Minh Đường lập tức tự nhiên tìm một gian nhỏ vừa mắt, dùng hết sức lực kéo một cái giường mỹ nhân vào trong, coi như đã an cư. Nàng cuối cùng có thể tháo phượng quan nặng như muốn đòi mạng, cẩn thận cất đi, sau đó tìm quanh trong không gian nhỏ của mình, muốn tìm một dụng cụ lau chùi, phủi bụi trong phòng.
Dù là chính điện của phủ vương gia xa hoa, không có người ở lâu ngày, cũng sẽ tích bụi.
Mộ Minh Đường tháo bỏ áo choàng dài, chỉ mặc váy lục, lau chùi bụi bặm trên đồ đạc xung quanh. Tẩm điện của Tạ Huyền Thần trong Kỳ Dương Vương phủ, tên là Ngọc Lân Đường, có bảy gian, phía trước có nhà hiên, phía sau có đường đi xuyên qua, hai bên có hành lang nối liền với trai thất*, chiếm diện tích rất lớn.
(*): Trai thất là phòng thờ (thờ Phật, thờ tổ tiên... ) Nói chung là liên quan đến Tôn giáo.
Mộ Minh Đường là một thường dân, chưa từng thấy ngôi nhà lớn như vậy, nàng chỉ tìm được một gian nhỏ ở phía tây chính điện của gian thứ nhất bên cánh phải, trong đó có một bộ ghế ngồi, một cái giường mỹ nhân, góc tường có một tủ áo cực lớn, ở giữa còn có không gian rộng để đi lại, nàng đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.
Nhưng đây chỉ là một không gian nhỏ ngẫu nhiên được tạo ra trong một gian thứ hai phía tây của bảy gian đại điện, có lẽ là để cho đầy tớ nghỉ ngơi. Cả tẩm điện cộng lại, không biết có diện tích bao nhiêu.
Mộ Minh Đường vừa lau chùi vừa cảm thán người giàu thật tốt. Nàng dọn dẹp xong chỗ tạm thời của mình, biết không thể tránh được nữa, cuối cùng lê thê lết thết đi vào trong.
Mộ Minh Đường bây giờ đã tháo phượng quan và áo dài, đi lại nhẹ nhàng hơn nhiều. Thông thường, phòng ngủ sẽ được bố trí ở phía tây, Mộ Minh Đường tiếp tục đi vào trong, cẩn thận vén rèm, thò đầu vào.
"Kỳ Dương Vương gia?"
Giọng nàng căng thẳng, lưng cứng đờ, chuẩn bị có động tĩnh gì sẽ chạy ra ngoài. Nàng gọi xong, một lúc lâu không thấy hồi âm, nàng can đảm, bước thêm vài bước vào trong.
Trên giường mơ hồ có một bóng người, nhưng không nhìn rõ mặt. Có lẽ yên tĩnh khiến người ta mất cảnh giác, Mộ Minh Đường không biết lấy đâu ra can đảm, lại tiến thêm vài bước.
Lần này, nàng cuối cùng nhìn rõ khuôn mặt người trên giường.
Mộ Minh Đường như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ rất lâu, mới cảm thấy hồn phách trở lại cơ thể. Nàng không còn sợ hãi nữa, bước nhanh tới trước, quỳ trên chân giường, ngón tay run rẩy vén màn giường.
Ở khoảng cách gần như vậy, nàng sẽ không nhìn nhầm. Mộ Minh Đường mở to mắt, rất lâu mới chớp một cái, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
"Ngài... lại là ngài."
Nước mắt rơi lã chã, Mộ Minh Đường không thể nhịn được nữa, ôm mặt khóc nức nở.
Thời niên thiếu, nàng cũng là bảo bối trong lòng bàn tay của phụ mẫu, cũng từng được phụ mẫu nuông chiều, cơm áo không lo. Từ đầu, nàng vốn không phải là đã có tính cách như cỏ dại.
Nhưng vào năm nàng mười hai tuổi, tất cả đều kết thúc. Tương Dương bị người Yết bao vây, thái thú tham sống sợ chết, bỏ lại dân chúng, tự mình chạy trốn. Tương Dương không cần đánh cũng tự sụp đổ, người Yết vào thành đốt phá, giết chóc, không việc ác nào không làm, Mộ gia là thương hộ, có chút của cải, đương nhiên trở thành miếng thịt trong mắt bầy sói đói.
Phụ mẫu nàng đã chết trong biến cố đó. Phụ mẫu biết thành sụp đổ, bỏ lại toàn bộ gia sản tích lũy cả đời, chỉ mang theo ít đồ trang sức bên mình, hộ tống Mộ Minh Đường ra khỏi cửa sau, chạy ra ngoài thành. Nhưng Mộ gia bỏ ngỏ* không làm hài lòng bầy sói đó, chúng nhanh chóng đuổi theo, lần theo hẻm sau mà truy bắt.