Chương 17

Ta Là Chị Dâu Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 22-05-2025 11:16:21

Chăm sóc mỹ nam thật không dễ dàng. Mộ Minh Đường kiên nhẫn, từ từ đút cháo. Một bát cháo hết, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi. Rõ ràng chỉ là đút ăn, mà còn mệt hơn cả nấu ăn. Nàng lau miệng cho hắn, đắp chăn cẩn thận rồi mới tự ăn cơm. Đồ ăn đã nguội đi nhiều. Cháo của Tạ Huyền Thần ăn là phần của nàng, đây là việc lâu dài, muốn qua mặt người ngoài, chỉ có cách làm họ nghĩ nàng ăn nhiều, mỗi bữa đều cần nhiều món. Nàng sợ người ngoài phát hiện, nên mỗi món đều ăn một ít, làm ra vẻ mình ăn hết. Như buổi trưa, nàng đặt khay ra ngoài, một lúc sau sẽ có người đến thu dọn. Dù là mùa hè, nhưng trong điện đã tối dần. Nàng cầm đèn, lần lượt thắp sáng các ngọn đèn trong điện. Khi thắp đến một nửa, chợt quay lại, nhìn cung điện rộng lớn, tưởng tượng lúc đèn sáng rực sẽ tráng lệ biết bao. Nghĩ vậy, nàng mỉm cười, tiếp tục công việc. Cảnh tượng huy hoàng của Vương phủ ngày xưa không liên quan đến nàng. Được cùng Tạ Huyền Thần trong thời khắc khó khăn nhất đã là đủ. Nàng mất nhiều thời gian để thắp sáng điện, từ phía tây đến phía đông, đèn sáng rực, có chút náo nhiệt. Nhưng trong điện, chỉ có hai người. Khi đi ngủ, nàng lại phải tắt đèn. Đi một vòng tiêu tốn nhiều thời gian, nhưng không có việc gì làm, nàng phải tự tìm việc. Khi trở lại phòng, chỉ đi bộ cũng đủ mệt. Nàng đặt đèn trên bàn cao, than thở: "Người ta nói nhà giàu đi quanh nhà cũng mệt, giờ mới thấy thật đúng." Quay lại nhìn ánh đèn lấp lánh, nàng khẽ cười: "Nhưng nói thật, một mình sống trong ngôi nhà lớn thế này cũng đáng sợ." Trời tối, nàng không dám về phòng nhỏ của mình, đành ở lại bên cạnh Tạ Huyền Thần. Danh tiếng của Tạ Huyền Thần chắc cũng dọa cả ma quỷ không dám đến gần. Không có việc gì, nàng ngồi bên cạnh hắn, nói chuyện phiếm: "Vương gia, thì ra ngài chính là Võ An hầu. Thật xấu hổ, ngài cứu ta, ta lại không biết tên ân nhân. Đến khi vào kinh, nghe người ta nói về Vương gia Tạ Huyền Thần. Huyền Thần, là một cái tên đẹp, khi Tiên đế đặt tên này, chắc hẳn kỳ vọng rất lớn vào ngài. Ngài không phụ lòng phụ mẫu, quả thật như ngôi sao trên trời, sáng ngời." Nói về tên, nàng không thể không nhớ đến tên mình: "Nghĩ lại ta từ tên đã thua. Ta sinh vào mồng 1 tháng 4, bà đỡ bảo là con gái, phụ thân ta thấy trong sân hoa hải đường nở rộ, bèn đặt tên là Minh Đường. May mà nhà ta không trồng hoa cỏ may, không thì với trình độ của phụ thân ta, tên ta thật thê thảm." "Nghe nói tên của Tưởng Minh Vi là theo câu 'thái vi', thu hoạch rau vi*. Còn tên của Tạ Huyền Tế có lẽ mang ý nghĩa bao dung thiên hạ." Nàng càng nói càng buồn, thở dài: "Vì vậy mới nói người cần học nhiều. Nhi nữ của ta sau này nhất định phải có cái tên đẹp và ý nghĩa." (*) Có thể tác giả muốn ẩn dụ tên của Minh Vi có nghĩa là kiên cường, mạnh mẽ, dù gặp khó khăn cũng không nản lòng. "Chỉ nói nhi nữ mà không nói nhi tử, thì thật là thiên vị." Nàng thở dài, tự cười mình: "Còn nghĩ gì đến con cái, đời này ta e là không có đứa con nào. Nếu ta mang thai, dù là con của ai, cũng không sống nổi. Cả đời một mình cũng tốt, yên tĩnh, sống trong ngôi nhà lớn thế này, còn gì không hài lòng." Nàng vén chăn, nhẹ nhàng kiểm tra vết thương ở cổ tay hắn. Nàng rửa sạch, thay thuốc thường xuyên, vết thương đã lành nhiều. Cẩn thận đắp chăn, nàng nói: "Thế sự thật không công bằng, Tưởng Minh Vi bỏ trốn, trở về vẫn làm Vương phi, còn ta, chịu ấm ức đủ điều, nàng nói một câu là ta phải nhường chỗ, mệnh thật không công bằng. Họ gả ta đi, Tưởng Hồng Hạo sẽ nhanh chóng thăng chức, Tưởng gia sẽ phát đạt, còn ta không bao giờ thấy ngày họ gặp khó khăn." "Nhưng không thể trách Tưởng Minh Vi, chuyện hôn nhân, chỉ cần một bên không đồng ý, là không thành. Tưởng Minh Vi có thể trở về làm Vương phi, là vì Tạ Huyền Tế đồng ý. Hắn ta không truy cứu, ai dám nói gì. Được người yêu quý thật tốt, trẻ trung tự do, muốn chơi thì chơi, mệt thì quay lại vẫn cưới được thanh mai trúc mã. Sao ta không có người thanh mai trúc mã si tình thế?" Nàng thở dài, tiếc nuối mình không có thanh mai trúc mã. Nàng nói: "Nhưng rút lui cũng tốt, không phải của mình, ép buộc cũng vô ích, còn bị nghi ngờ. Hai người đó như kim đồng ngọc nữ, tình cảm sâu đậm, ta chỉ là vai phụ đáng ghét. Ngay từ đầu đã là thế thân, còn mơ tưởng gả cho Tạ Huyền Tế. Tạ Huyền Tế là ai, ngoài chân mệnh thiên nữ, còn ai xứng với hắn?" Mộ Minh Đường thật sự lấy Tạ Huyền Tế là tấm gương thành công, từng bước vươn lên, là hình mẫu trong sử sách. So với hắn, hai người bọn họ thật không đáng. Nàng có chút thành công đã tự mãn, không có phẩm chất của người vĩ đại, còn Tạ Huyền Thần, phong quang thì ngông cuồng, làm theo ý mình, kẻ thù không ít, không phải là người sử sách thích. Nàng thở dài: "Không lạ, Tạ Huyền Tế càng đi càng cao, còn chúng ta thành ra thế này. Nếu có sách, nam chính chắc chắn là kiểu người như Tạ Huyền Tế." Nói xong, nàng thấy đã muộn, bèn chào tạm biệt: "Ta đi ngủ đây, ân nhân, chúc ngủ ngon." Khi nàng đi, Tạ Huyền Thần khẽ động mi, nhưng không có sức mở mắt. Hắn nhận ra thuốc có vấn đề, uống vào làm người mê man. Hắn từ chối uống thuốc, mỗi lần tỉnh lại đều đập vỡ bát thuốc, nhưng do lâu ngày không vận động, sức lực không kiểm soát được, người đút thuốc cũng mệt lừ. Cuối cùng không ai dám đút thuốc, chuyển sang đút cháo. Hắn không phát hiện ra ngay, mà sau một thời gian mới nhận ra cháo cũng có thuốc. Hắn đành không ăn, cơ thể ngày càng yếu, thời gian tỉnh táo ít hơn. Gần đây hắn có ý thức nhiều hơn, nhưng quá yếu, không mở mắt nổi, chỉ có thể nghe được vài tiếng động bên ngoài. Hắn biết trong điện có một nha hoàn mới, à không, là Vương phi mà Tạ Thụy cưới cho hắn. Người do Tạ Thụy đưa đến, hắn không tin ai cả. Nhưng nữ nhân này có chút khác biệt, ít nhất nàng đã thay cháo cho hắn, điều đó làm hắn hài lòng. Nhưng những lời như "tiểu bạch kiểm","ăn cơm mềm*", hắn không chấp nhận được. Và nữa, nàng vừa nói gì, sao lại khẳng định nam chính trong sách phải là kiểu người như Tạ Huyền Tế?