(*): chỗ này ý muốn nói là một phủ đệ Mộ gia vẫn chưa làm hài lòng bọn chúng, ngoài tài sản châu báu, bọn chúng còn muốn cả người.
Nhiều người biết, Mộ gia có một vị tiểu thư, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp. Mộ Minh Đường mới mười hai tuổi, đã có nhiều người đến cầu hôn. Nhưng phụ mẫu thương nàng còn nhỏ, nên đều từ chối.
Nhưng lúc này, sắc đẹp trở thành bùa đòi mạng của Mộ Minh Đường. Nhìn thấy bọn Yết đang đuổi theo, phụ thân đưa bọc đồ trên người cho mẫu thân, bảo thê tử mang theo nhi nữ chạy trốn. Mộ mẫu nghe thấy tiếng dao kiếm chém vào thịt ở phía sau, vừa khóc vừa kéo Mộ Minh Đường chạy.
Hai mẹ con chạy không biết sống chết, nhưng hai người là nữ nhân, rất nhanh đã bị đuổi kịp. Mẫu thân nàng đẩy mạnh Mộ Minh Đường một cái, đến tiền của cũng không kịp đưa cho nàng, bảo nàng đừng quay đầu lại mà chạy về phía trước, còn mình đổi sang hẻm khác, cố ý gây ra tiếng động, dẫn dụ đám Yết đi.
Mộ Minh Đường khóc đến co rút người, không biết vì sao mình phải chạy, phải sống. Phụ mẫu đều đã chết, nàng sống làm gì? Mộ Minh Đường quay lại muốn đuổi theo mẫu thân, nhưng vừa ra khỏi hẻm, liền gặp một nhóm người Yết.
Người Yết thấy mặt nàng liền phấn khích kêu lên, Mộ Minh Đường dùng hết sức đánh chúng, nhưng bị một cái tát đánh bay. Tên thủ lĩnh người Yết cười dữ tợn tiến gần Mộ Minh Đường, thì phía sau đột nhiên bay tới một mũi tên lông vũ, bắn xuyên qua cổ tên Yết.
Sau đó, tiếng chém giết vang lên. Mộ Minh Đường co quắp trên mặt đất, cho đến khi máu của tên Yết văng lên mặt, nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy một con ngựa trắng đi qua trước mắt, ban đầu chân ngựa toàn thân trắng như tuyết không có một sợi lông tạp, lúc này lại toàn là máu.
Người trên lưng ngựa gọn gàng chém chết một tên Yết, cúi đầu nhìn nàng, hạ mi mắt: "Có thể đi được không?"
Mộ Minh Đường hoàn toàn ngây ngốc, run rẩy bò dậy, chỉ biết gật đầu loạn xạ. Thiếu niên ghìm ngựa đổi hướng, thoáng chốc đã chạy đi: "Chỉ cần đi được, thì cứ đi tiếp. Sống không dễ dàng, chết lại quá đơn giản."
Khi thiếu niên nói câu này, nét mặt lạnh lùng, lệ chí nơi khóe mắt mang theo sự tàn nhẫn vô tận, khí thế ngút trời, không gì cản nổi.
Năm xưa gặp thoáng qua ở Tương Dương, ai ngờ gặp lại, lại là trong hoàn cảnh này.
Mộ Minh Đường không ngờ lần thứ hai gặp lại, Võ An Hầu lại trong tình cảnh này.
Chính hắn đã cứu nàng khỏi tay người Yết, và nói với nàng rằng: Chỉ cần đi được, thì cứ đi tiếp. Sống không dễ dàng, chết lại quá đơn giản.
Lời nói đó đã trở thành chỗ dựa tinh thần của Mộ Minh Đường. Đúng vậy, phụ mẫu nàng đã hy sinh mạng sống để giành lấy cơ hội sống cho nàng, làm sao nàng có thể dễ dàng từ bỏ. Chỉ cần còn đi được thì hãy tiếp tục bước, chỉ cần còn hơi thở, dù phải bò, nàng cũng phải bò đến nơi an toàn.
Thành Tương Dương chìm trong biển lửa, Mộ Minh Đường lảo đảo bước theo hướng mà thiếu niên cưỡi ngựa rời đi. Sau khi rời khỏi thành, nàng theo đoàn người tị nạn, bám theo đội quân của thiếu niên, tiến về phương bắc.
Nàng nghe từ những người tị nạn khác rằng, thiếu niên cứu viện Tương Dương là Võ An Hầu. Võ An Hầu vốn nhận lệnh của Hoàng đế đi chinh phạt Hậu Thục, trong lúc rút quân phát hiện thành Tương Dương bị tấn công. Thực ra, Chu Võ Đế đã chuẩn bị quân cứu viện cho Tương Dương, nhưng thái thú thành Tương Dương lại hèn nhát, không chống cự mà bỏ chạy.
Thiếu niên sau khi đánh bại Hậu Thục, đang trên đường trở về Kinh thành, nhưng thấy cảnh Tương Dương bị quân Yết tàn phá, hắn không thể làm ngơ, liền dẫn đội quân tinh nhuệ nhất của mình, tách khỏi đại quân, nhanh chóng tiến đến Tương Dương tiêu diệt quân Yết.
Mộ Minh Đường chỉ là một thường dân, chạy theo đoàn người tị nạn, làm sao biết được Võ An Hầu lúc ấy vội vã trở về Kinh thành vì Chu Võ Đế Quách Vinh đang lâm bệnh nặng, Tạ gia có ý đồ thay thế, nên Tạ Huyền Thần phải nhanh chóng trở về Kinh đô. Nàng thậm chí không biết Võ An Hầu chính là Tạ Huyền Thần.
Võ An Hầu là phong hào mà Chu Võ Đế Quách Vinh phong cho Tạ Huyền Thần. Sau này Tạ gia thay thế, Tạ Huyền Thần trở thành Kỳ Dương Vương. Lúc Tạ Nghị qua đời, Tạ Thụy lên ngôi, đến cả quá khứ của Kỳ Dương Vương cũng bị lãng quên, huống hồ là phong hào Võ An Hầu.
Mộ Minh Đường đi mãi đến Trần Lưu, cùng Chu bà bà quyết định định cư ở đó. Nàng luôn nhớ đến ân nhân cứu mạng của mình, Võ An Hầu. Nhưng giai cấp chênh lệch quá lớn, Mộ Minh Đường chỉ là một dân thường, làm sao có thể biết được tin tức của giới quan lại quý tộc. Nàng nhiều nhất chỉ có thể nhớ đến tên của Võ An Hầu, những lúc khó khăn trên đường tị nạn, lẩm nhẩm vài lần rồi lại nghiến răng bước tiếp.
Sau đó, nàng tình cờ được Tưởng gia thu nhận, bước vào vòng tròn quan lại trong Kinh thành, nhưng lại không có khả năng và địa vị tương xứng. Từ đầu, Tưởng gia đã không coi nàng là dưỡng nữ, nàng bị Tưởng thái thái giam cầm, mỗi ngày phải học cách ăn ở, đi đứng, nói năng, không ai dạy nàng về quan hệ xã hội ở Kinh thành, cũng không ai cho nàng tiếp xúc với giới thượng lưu. Những hiểu biết của nàng về Kinh thành chỉ qua lời đồn thổi của đám tỳ nữ và các bà tử.
Tỳ nữ và bà tử quan tâm đến chuyện gia đình nhỏ nhặt, họ thêm thắt chuyện Kỳ Dương Vương bị điên nghiêm trọng ra sao, lần gần đây nhất đã giết bao nhiêu người. Còn về ý nghĩa chính trị đằng sau, họ cũng không biết.
Vì vậy, trong lòng Mộ Minh Đường, Kỳ Dương Vương và Võ An Hầu luôn là hai người khác nhau. Nàng âm thầm hỏi thăm tin tức về Võ An Hầu, nhưng tỳ nữ không biết gì, nàng cũng không dám hỏi Tưởng thái thái, sau đó bị quản gia phạt roi, nàng càng không dám hỏi nữa.
Nàng chỉ có thể trong lòng cầu nguyện cho ân nhân được bình an, nàng không hề có bất kỳ ý nghĩ xằng bậy nào với Võ An hầu. Có những người đứng trên đỉnh núi cao, nhưng phần lớn mọi người chỉ tụ tập ở chân núi, ngẩng đầu ngưỡng mộ anh hùng. Mộ Minh Đường đối với Võ An hầu, chính là sự ngưỡng mộ khiêm nhường và bình thường như vậy.
Đó là niềm tin của một dân thường đối với anh hùng trong thời loạn, không liên quan đến tình cảm, mà là chỗ dựa tinh thần. Nàng không ít lần nghĩ, ân nhân cứu mạng của mình còn trẻ, tuấn tú, lại võ nghệ cao cường, trông không lớn hơn nàng là bao, nhưng đã là một hầu gia. Nghĩ rằng cuộc đời ân nhân chắc chắn sẽ bình an thuận lợi, lập công danh, ghi tên vào sử sách.