"Minh Vi đúng là quá tốt bụng, lúc này mà còn nghĩ đến mặt mũi của nàng ta, thảo nào Tấn Vương không chọn ai ngoài ngươi." Các tiểu thư xung quanh đồng thanh nói: "Nhưng nàng ta cũng thật đáng thương, gả cho một kẻ điên, tuy rằng người còn sống nhưng thực chất là đang thủ tiết. Ngươi và Tấn Vương là đôi trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, mời nàng ta đến dự hôn lễ, thì có thể để nàng hưởng chút may mắn từ hai ngươi."
Các tiểu thư vừa nói lời thương hại, thực chất đều là đang xem kịch hay. Tưởng Minh Vi cười không nói, không lâu sau đội đón dâu đến, Tưởng Minh Vi đội khăn trùm đầu, theo hỉ nương ra ngoài.
Đoàn rước dâu rộn ràng đưa tân nương đến Tấn Vương phủ, mọi người vui vẻ, chúc mừng nhau, sự náo nhiệt hoàn toàn khác biệt với hôn lễ của Kỳ Dương Vương một tháng trước. Mọi người tụ tập xung quanh tân nương hành lễ, sau đó ào vào tân phòng, ồn ào đùa giỡn.
Trong ba ngày tân hôn, không có sự phân biệt lớn nhỏ, nam nữ đều có thể tham gia nháo động phòng. Hơn nữa, đây là lễ cưới của Tấn Vương và nhi nữ của tể tướng, trong nhà toàn là những nhân vật nổi tiếng, tân phòng trở nên vô cùng náo nhiệt, tiếng cười vui vẻ không ngừng.
Một tức phụ vốn hay nói, đùa giỡn tân nhân vài câu, làm mọi người cười nghiêng ngả. Đang vui vẻ, bên ngoài không biết vì sao lại im lặng, sự im lặng dần lan vào bên trong, cuối cùng, mọi người đều nhận ra có điều không ổn, tất cả đều quay lại nhìn.
Mộ Minh Đường mặc cát phục Vương phi, đứng bên ngoài tân phòng. Nàng nhìn thấy mọi người dừng lại, mỉm cười, bước qua ngưỡng cửa: "Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, sao ta đến lại ngừng lại?"
Các tiểu thư từng thân với Tưởng Minh Vi, miệng nói lời giễu cợt, bây giờ nhìn thấy Mộ Minh Đường, ai nấy đều phải cúi đầu hành lễ: "Tham kiến Kỳ Dương Vương phi."
Mọi người xung quanh cúi chào, nhường đường cho Mộ Minh Đường đi vào. Mộ Minh Đường đi một mạch không trở ngại đến chỗ sâu nhất, Tạ Huyền Tế nhìn thấy Mộ Minh Đường, sắc mặt cũng không tốt, nhưng vẫn lễ phép hành lễ với nàng: "Nhị tẩu."
"Tấn Vương hôm nay là tân lang, ta không dám nhận lễ của ngươi." Mộ Minh Đường ngoài miệng nói khiêm tốn, nhưng thân thể không hề động, thản nhiên nhận lễ của Tạ Huyền Tế. Chờ hắn làm xong lễ, nàng mới nói: "Ta vốn đang phải chăm sóc nhị ca ngươi, những nơi của người trẻ thế này không tiện xuất hiện, nhưng nghe nói Tấn Vương phi muốn mời ta đến dự hôn lễ của ngươi và nàng. Tân nương tử vào cửa, ta không thể không nể mặt đệ muội, nên ta mới đến. Ta đến không muộn chứ?"
"Không muộn." Tạ Huyền Tế đứng trước mặt Mộ Minh Đường hơi cúi đầu, rất đúng mực: "Nhị tẩu đích thân đến, phủ nhà càng thêm vẻ vang. Ta và phu nhân cảm kích còn không kịp, làm sao cảm thấy tẩu muộn?"
Mọi người phía sau cũng cười theo, nói: "Kỳ Dương Vương phi nói đùa rồi."
"Vậy thì tốt." Mộ Minh Đường dự hôn lễ của vị hôn phu cũ, không hề cảm thấy không tự nhiên, ngược lại mỉm cười nói với Tạ Huyền Tế: "Hiền đệ tiếp tục đi, đệ muội còn chưa được tháo khăn voan. Đêm tân hôn nếu không do tân lang tháo khăn, sau này sẽ không may mắn."
Dưới khăn voan, Tưởng Minh Vi dường như động đậy, người từng suýt thay thế nàng, à không, kiếp trước đã thành công thay thế nàng, Tấn Vương phi đương nhiệm đứng trước mặt nàng nói "không may mắn", vốn dĩ đây đã là điều không may mắn nhất. Cảm nhận được Tưởng Minh Vi động đậy, nha hoàn theo hầu vội kéo tay áo nàng, Tưởng Minh Vi đành cắn răng nhịn lại.
Ngày vui, Tạ Huyền Tế không muốn bị Mộ Minh Đường phá hỏng, bèn nhịn không phát tác, gật đầu với hỉ nương: "Tiếp tục đi."
Mấy hỉ nương lập tức cười tươi, vừa rải ngũ sắc quả* vừa nói lời chúc phúc. Tháo khăn voan là phần chính của nháo động phòng, mà hôn lễ của Tấn Vương phải cầu kỳ, trước khi tháo khăn voan còn có mấy nghi thức nhỏ mang ý nghĩa tốt lành. Mấy hỉ nương hát xướng, ở bên cạnh nói lời tốt lành, Tạ Huyền Tế làm theo chỉ dẫn của lễ quan từng bước từng bước qua các nghi thức, người dự lễ thấy vậy, không khỏi trêu chọc.
(*): Ngũ sắc quả: năm loại trái cây có màu khác nhau, được sấy khô, giống mứt ở Việt Nam.
Mộ Minh Đường là Kỳ Dương Vương phi, Hoàng đế và Hoàng hậu không xuất cung, nàng chính là người có vai vế lớn nhất trong Hoàng thất ở Kinh thành, không ai dám đứng trước nàng, và cũng không ai dám đứng gần nàng. Trong tân phòng náo nhiệt, chỉ có quanh Mộ Minh Đường, một khoảng trống hình bán nguyệt được nhường ra.
Hôm nay Mộ Minh Đường mới biết hôn lễ có nhiều quy củ như vậy. Nàng nghe thấy đủ kiểu lời khen ngợi bên tai, đột nhiên cảm thấy mất hứng.
Chẳng có ý nghĩa gì, nàng cố tình ăn mặc đẹp, đến hôn lễ của hôn phu cũ để nổi bật, nói trắng ra thì có ý nghĩa gì đâu? Có thời gian này, chẳng bằng trở về với tiểu bạch kiểm của nàng.
Nghĩ đến Tạ Huyền Thần, Mộ Minh Đường hơi mất tập trung. Hôm nay nàng không ở phủ, Tạ Huyền Thần một mình ở trong Ngọc Lân Đường, chắc không sao chứ? Không nhắc thì thôi, nhắc đến thì càng nghĩ càng không yên tâm, Mộ Minh Đường hơi muốn lập tức trở về, nhưng Tạ Huyền Tế vẫn chưa tháo khăn voan, nàng không tiện rời đi lúc này, không thì sẽ như nàng vẫn còn tình cảm với Tạ Huyền Tế.
Tạ Huyền Tế bên này, rốt cuộc cũng làm xong nghi lễ, hắn cầm hỷ cân từ cái mâm đỏ, đang định bước tới tháo khăn voan, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh, những âm thanh đó xa xăm, hoảng hốt, thậm chí át cả tiếng hỷ yến.
Sắc mặt Mộ Minh Đường biến đổi, lúc này, người báo tin cũng đã chạy đến: "Vương gia, đại sự không ổn, Kỳ Dương Vương phát điên rồi!"
"Kỳ Dương Vương" ba chữ này vừa thốt ra, tân phòng rộng lớn liền tĩnh lặng lại, trong chốc lát nổ ra những tiếng kêu la hoảng sợ.
"Kỳ Dương Vương lại phát điên rồi?"
"Không hay rồi, chẳng phải hắn đang ở ngay bên cạnh Tấn Vương phủ sao!"
Lời này vừa dứt, mọi người càng hoảng sợ hơn, không ít người mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc, bất chấp hình tượng mà đẩy người phía trước ra, cố gắng chạy ra ngoài. Tạ Huyền Tế cũng hoảng hốt không kém, hắn không còn để tâm đến việc vén khăn trùm đầu của tân nương, liền ném hỷ cân xuống đất, bước nhanh lên phía trước hỏi: "Không phải hắn vẫn đang hôn mê sao, tỉnh lại lúc nào?"
"Thuộc hạ không biết. Khi chúng thuộc hạ phát hiện ra thì đã muộn, hiện tại có không ít huynh đệ đã ngã xuống."