Chương 49

Ta Là Chị Dâu Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 22-05-2025 11:16:19

Mộ Minh Đường nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản. "Ngài như vậy ta không trải giường được, ngài xê vào trong chút." "Không, tại sao ta phải nhường. Ngươi ngủ trong." "Ngài là người bệnh, ta phải chăm sóc ngài, ta ngủ trong sẽ bất tiện." "Vậy ta ngủ trong thì lại thuận tiện chắc?" "Chuyện này sao có thể giống nhau? Ngài có thể ngủ đến trưa, nhưng ta sáng sớm phải dậy, ta ngủ trong sẽ không tiện." "Liên quan gì đến ta?" Tạ Huyền Thần vẫn giữ dáng vẻ tiểu gia, hoàn toàn không có đức tính chia sẻ, hợp tác: "Dù sao ta cũng không nhúc nhích, ngươi có bản lĩnh thì dời ta đi." Mộ Minh Đường lập tức nổi giận, nàng không kiềm chế được âm lượng, phẫn nộ hỏi: "Ngài làm loạn đủ chưa?" Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ: "Vương gia, Vương phi, các ngài có gì phân phó?" Nàng và hắn đồng loạt im bặt, nàng đảo mắt liên tục ra hiệu cho hắn, hắn không tình nguyện nói: "Không có gì, lui xuống đi." "Vâng." Tiếng thị nữ ngoài cửa xa dần, Tạ Huyền Thần hạ giọng, nói: "Quá mất mặt, ngươi nói nhỏ chút." "Chẳng phải tại ngài sao?" Nàng cũng hạ giọng, giống như kẻ trộm, nhỏ giọng nói: "Sáng mai ta phải dậy sớm, ta ngủ ngoài, vừa tiện xuống giường, vừa không làm ngài thức giấc. Như vậy vừa tiện cho ta, vừa tiện cho ngài, ngài có thể hợp tác chút không?" "Không." Nàng tức đến nghiến răng, quả là biết người biết mặt không biết lòng, lần đầu nàng gặp hắn, chỉ thấy hắn trên lưng ngựa như thần tiên giáng trần, đến nhân gian cứu khổ cứu nạn. Không ngờ thực tế, người này lại cứng đầu như vậy, quả thực là không biết lý lẽ. Nàng cuối cùng từ bỏ lý lẽ với Tạ Huyền Thần, ôm chăn gối tự trèo vào trong. Hắn đạt được mục đích, còn hoàn toàn xem đó là lẽ đương nhiên. Từ nhỏ đến lớn, hắn muốn làm gì thì làm, ngay cả phụ thân hắn cũng không quản nổi, càng không thể trông chờ hắn có lòng thấu hiểu, biết suy nghĩ cho người khác. Nàng dọn vào trong, trải chăn gối và đệm xong, mới nhận ra một vấn đề khác. Nàng phải cởi y phục thế nào đây. Hai người lại nhìn nhau, rõ ràng Tạ Huyền Thần cũng nghĩ đến vấn đề này. Hắn quay mặt đi, chỉ ra ngoài: "Bên kia có bình phong, ngươi ra sau đó thay. Về nhớ tắt đèn." Nàng đành cam chịu trèo ra ngoài. Cảm tạ trời đất, hắn vốn mặc áo trong rộng rãi, đầu thu không lạnh lắm, nên hắn vừa rồi ra ngoài không cần thay đồ, giờ nàng không cần lo cởi đồ giúp hắn. Nàng bò ra, kéo bình phong ra hết cỡ, nhưng vẫn cảm thấy từ bên ngoài có thể nhìn thấy. Nàng thò đầu ra, nói: "Ngài không được nhìn đấy." Hắn vốn đã ngoảnh mặt đi, nhưng nàng vừa nói thế, hắn đột nhiên cảm thấy phẩm giá của bản thân bị nghi ngờ, trái lại sinh ra ý muốn không hợp tác. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn, mắt dán chặt vào giường, khẽ đáp: "Ừ." Hắn đột nhiên thấy may mắn vì nàng không nhìn thấy hắn. Giờ mặt hắn nóng ran, tai cũng nóng một cách kỳ lạ. Hắn ít khi ra nắng, da trắng đến lạ, hơi đỏ mặt là lộ ngay. Nhà hắn không có muội muội, lớn lên hắn toàn nhảy tường đến quân doanh chơi, từ mười lăm tuổi đã nhập ngũ, kinh nghiệm sống với nam nhân thì nhiều, với nữ nhân thì chẳng đáng kể. Sau này hắn nam chinh bắc chiến, vì Quách Vinh tranh giành lãnh thổ, cũng vì phụ thân hắn mà xông pha sa trường, thời gian của hắn phần lớn là đánh trận. Do thường xuyên ở giữa đám lính, hắn gần như không có khái niệm nam nữ. Khi còn thiếu niên là vì chưa hiểu, chưa biết chuyện nam nữ, sau này hiểu rồi cũng chẳng có tâm trí mà nghĩ. Năm nay hắn mười chín, tuổi này để lập công danh không phải quá lớn, nhưng với một nam nhân, dường như cũng không còn nhỏ. Ít nhất những người cùng trang lứa với hắn, nhiều người đã làm cha của vài đứa con. Lúc hắn mười sáu, mười bảy tuổi, đám con cháu quý tộc ở Đông Kinh bắt đầu đàm hôn luận gả, còn hắn thì đã nắm giữ một nửa binh mã triều đình, quân công đếm không xuể. Trong lòng hắn chỉ có khai thác bờ cõi, lập công danh, thậm chí... ủng binh tự lập*. Việc cưới thê tử, thành gia lập thất, nữ nhân, đối với hắn không phải điều bắt buộc, mà là thứ cản trở hắn. (*): Ủng binh tự lập: tự phát triển lực lượng quân đội riêng mà không bị kiểm soát bởi chính quyền. Sau đó tinh thần hắn xảy ra vấn đề, thường xuyên chuyển đổi giữa hôn mê và cuồng loạn, ngay cả bản thân cũng không lo nổi, thì nói gì đến chuyện thành gia lập thất. Đợi đến khi tỉnh lại, trước giường đã có một nữ nhân, nàng tự xưng là thê tử của hắn. Đến giờ hắn vẫn chưa có khái niệm thành thân, cũng hoàn toàn không nhận thức được rằng cuộc sống bây giờ khác với trước khi hắn chỉ có một mình là như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ Mộ Minh Đường cũng vậy. Nhưng tối nay, hắn cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không bình thường. Đây là lần đầu tiên hắn ngủ chung giường với một nữ nhân, lần đầu tiên nghe nữ nhân thay đồ... Nói mới nhớ, sao Mộ Minh Đường thay đồ mà lại gây tiếng động lớn thế? Hắn thậm chí còn nghe được nàng đang thay cái gì. Tạ Huyền Thần vô cùng xấu hổ, nhưng lại không dám bịt tai, như vậy sẽ giống như hắn chẳng có tí kinh nghiệm nào. Bên tai là tiếng xột xoạt của vải, trước mắt là chăn gấm đỏ, hai chiếc gối kê thành hàng, trên đó còn thêu đôi uyên ương hí thủy. Thực ra hắn nên hiểu cái gì cũng đã hiểu, không nên hiểu có lẽ cũng đã biết ít nhiều. Hắn nhiều năm lăn lộn trong quân đội, nghe không ít chuyện tục tĩu. Chẳng hạn khái niệm uyên ương hí thủy, hắn rất rõ. Mặt hắn dần dần lộ ra vẻ khó chịu, lúc Tạ Thụy và Tạ Huyền Tế nhét người cho hắn, trong lòng họ nghĩ gì? Khi đám người hầu chuẩn bị chăn gối với hoa văn uyên ương hí thủy, thạch lựu hợp hoan này nọ, trong lòng họ nghĩ gì về hắn? Chuyện này càng nghĩ càng giận. Hắn đang cau mày nhớ lại những lời người khác nói ban ngày, đột nhiên trước mắt tối sầm, nàng đã thổi tắt đèn. Ánh sáng đột nhiên biến mất, hắn thấy trước mắt tối đen, một lúc sau mắt mới dần quen với bóng tối trong phòng. Trong bóng đêm mờ ảo, hắn nhìn thấy nàng loạng choạng đi tới. Nàng đi rất cẩn thận, dường như vẫn chưa nhìn rõ bố trí trong phòng. Hắn dịch sang bên cạnh để nàng dễ lên giường. Không ngờ nàng không rẽ, cứ thế đi thẳng tới, tay còn mò mẫm khắp nơi, mắt thấy sắp chạm vào người hắn. Hắn nhướn mày, lập tức nắm lấy tay nàng: "Mò đi đâu vậy?"