Tạ Huyền Thần nghe xong thì sắc mặt thay đổi, đang định nói gì đó thì bị Mộ Minh Đường ngắt lời: "Ngài đang ăn cơm của ta, không có quyền phản đối. Ngồi yên đó, đừng động đậy."
Mộ Minh Đường kéo tấm bình phong sáu tấm ra, cởi áo ngoài của mình ra, cố tình treo lên bình phong. Hôm nay nàng mặc áo ngắn màu đỏ nhạt, bên ngoài khoác áo dài màu đỏ đậm thêu vàng và khăn choàng vàng. Áo dài và khăn choàng đều là màu nổi bật, treo lên bình phong mực nước rất dễ nhận ra.
Tấm bình phong này vốn dùng để che giường, khi kéo ra toàn bộ thì giường và người đều bị che khuất. Tạ Huyền Tế đến Kỳ Dương Vương phủ quen tự do, bên ngoài toàn là người của Hoàng đế, hắn vào đây, tất nhiên không cần báo với người bên trong. Hắn vào cửa chính, thấy phòng khách không có người, đành đi về phía tây.
Tạ Huyền Tế vừa đến phòng bên cạnh, đột nhiên thấy trên bình phong bên trong treo y phục của nữ nhân. Hắn lập tức hiểu ra chuyện gì, nhanh chóng lùi một bước, hạ mắt, cố kìm cơn ho: "Nhị tẩu, ta đến đưa đồ cho nhị ca. Bây giờ có tiện nói chuyện không?"
Sau bình phong lập tức truyền ra tiếng kêu hoảng hốt: "Không tiện, ngươi ra ngoài!"
Tạ Huyền Tế ngượng ngùng, lập tức quay đầu ra ngoài, đóng cửa lại. Hắn thật không ngờ Mộ Minh Đường đang thay đồ, giữa ban ngày, lính gác đầy rẫy, không khéo để chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của Tạ Huyền Tế sẽ bị hủy hoại.
Nói thẳng ra là Tạ Huyền Tế không nghĩ rằng đường huynh của hắn đã thành thân, nếu không, tuyệt đối sẽ không vào mà không gõ cửa, gặp phải chuyện như thế này.
Chờ Tạ Huyền Tế ra ngoài, Mộ Minh Đường từ sau bình phong thò đầu ra, xác nhận hắn đã đi, mới thở phào nhẹ nhõm. Bình phong chỉ để che chắn, nhìn kỹ vẫn thấy bóng người phía sau, nếu Tạ Huyền Tế nhìn kỹ, có thể thấy có hai bóng người sau bình phong.
Nhưng Mộ Minh Đường dám chắc rằng Tạ Huyền Tế không dám nhìn kỹ. Nàng thở phào, quay lại vẫy Tạ Huyền Thần: "Xong rồi, hắn không dám vào đâu. Ngài có thể ra rồi."
Mộ Minh Đường nói xong mới nhận ra câu này giống như một phụ nhân đang nói dối trượng phu, y như bắt gian tại trận. Tạ Huyền Thần mặt cũng kỳ lạ, quay đi không nhìn nàng. Mộ Minh Đường ngượng ngùng một chút rồi tỏ ra bình thản, mặt mũi không quan trọng, giải quyết vấn đề mới là chính.
Mộ Minh Đường đỡ Tạ Huyền Thần nằm lại giường, chỉ vào mấy chiếc vòng sắt, hỏi: "Chúng ta phải làm gì với chúng?"
"Đặt lại chỗ cũ, dùng chăn che lên. Ta đoán hắn không dám đến gần."
"Được." Mộ Minh Đường dùng hết sức nhưng lập tức bị Tạ Huyền Thần chặn lại. Hai người họ sắp đặt lại hiện trường, cuối cùng Mộ Minh Đường đắp chăn cho Tạ Huyền Thần, sau khi xóa mọi dấu vết, nàng vừa ra ngoài vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay lại khoác áo dài treo trên bình phong, rồi lấy một chiếc áo khác trong hòm, cuộn thành một đống đặt lên ghế tròn.
Tạ Huyền Tế đứng ngoài cửa lâu, không biết có phải do hắn tưởng tượng không, mà cảm thấy Mộ Minh Đường thay đồ lâu quá. Nhưng hắn không tiện gõ cửa thúc giục, chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Một lát sau, cửa nhỏ mở ra một khe hở, khuôn mặt Mộ Minh Đường hiện ra ở cửa, sắc mặt rất lạnh lùng: "Hôm trước ngươi còn nói ta, giờ xông thẳng vào phòng riêng của huynh trưởng và tẩu tẩu, đó là lễ giáo và gia quy của ngươi sao?"
Tạ Huyền Tế ngượng ngùng, nhưng trong những tình huống như thế này, nam nhân luôn là người sai. Tạ Huyền Tế xin lỗi: "Là ta lỗ mãng, xin tẩu tẩu thứ lỗi."
"Hôm nay ta bỏ qua, lần sau ngươi không gõ cửa mà vào, thì nói thế nào?"
"Sẽ không có lần sau." Tạ Huyền Tế bị nói cho mất mặt, sau chuyện này hắn cũng nhận ra sự khác biệt giữa nhị ca đã thành thân và chưa thành thân. Trước đây khi Tạ Huyền Thần còn tỉnh táo, hai người chưa thành gia lập thất, Tạ Huyền Tế có việc gì đều trực tiếp vào phòng.
Hắn quen rồi, không ngờ hôm nay lại gặp chuyện này.
Cũng là do Mộ Minh Đường không có người hầu hạ bên cạnh, nếu bên ngoài có nha hoàn, sao lại xảy ra chuyện ngượng ngùng này. Tạ Huyền Tế hỏi: "Nha hoàn của nàng đâu? Sao không có người hầu hạ nàng?"
"Họ không dám vào, miễn cưỡng không có ý nghĩa, cần gì phải ép buộc."
Mộ Minh Đường nói bâng quơ, Tạ Huyền Tế lại nghe ra ý khác. Hắn nhìn quanh, nói: "Bây giờ có tiện vào không?"
"Không tiện."
Tạ Huyền Tế ngẩn người, chỉ có thể nói: "Ta lâu rồi không gặp nhị ca, đến thăm nhị ca. Còn có lời muốn chuyển cho nhị tẩu."
"Thì nói ở cửa luôn. Sao, ngại để người khác nghe?"
Hai bên lính gác cũng thấy ngượng, Tạ Huyền Tế nhịn giận, lạnh lùng nhìn hai bên một cái. Quản gia hiểu ý, dẫn mọi người lui ra.
Xung quanh không còn ai, Tạ Huyền Tế cuối cùng không nhịn nổi, nói: "Nàng quá đáng rồi, ta nhịn nàng một lần, không có nghĩa lần nào cũng nhịn."
Mộ Minh Đường cười, mở toang cửa, nhìn Tạ Huyền Tế một cách thoải mái: "Ta là tẩu tẩu của ngươi, ngươi dám làm gì ta?"
Quá kiêu ngạo, Tạ Huyền Tế tức điên, nhưng nhớ đến những người lính gác đang nhìn, đành nhịn. Hắn lấy ra một tấm thiếp mời đỏ tinh xảo từ trong tay áo, đưa cho Mộ Minh Đường: "Ta và Minh Vi sắp thành thân, Minh Vi muốn mời nàng đến dự lễ."
Mộ Minh Đường cúi nhìn thiếp mời, thiếp mời nhìn rất đắt tiền, bìa của thiếp mời là màu đỏ quý phái, trên đó có dòng chữ và hoa văn dát vàng. Mộ Minh Đường nhìn kỹ, chữ tiểu triện* trên đó hình như viết "Bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm".
(*): Chữ tiểu triện là một phong cách thư pháp cổ của chữ Hán, được sử dụng trong thời kỳ nhà Tần.
Mộ Minh Đường nhìn thấy cảnh này thực sự xúc động, vị hôn phu cũ gửi thiếp mời hắn và bạch nguyệt quang thành thân, còn mời nàng đến dự hôn lễ của họ.
Nghe nói, đây là ý của tân nương tử.
Quả thật rất tốt, Mộ Minh Đường cười rạng rỡ, nhận thiếp, nói: "Ta đã biết. Đến ngày đó, ta và nhị ca ngươi nhất định sẽ đến dự. Dù nhị ca ngươi đang hôn mê, nhưng đệ đệ thành thân là chuyện lớn, hắn không đến được, lễ vật ta sẽ mang đến."
Tạ Huyền Tế nhận ra nói chuyện với Mộ Minh Đường chẳng bao giờ vui vẻ, nàng luôn có khả năng khiến người ta tức chết chỉ với vài câu nói.
Tạ Huyền Tế lười đối diện với Mộ Minh Đường, liếc nhìn vào trong, hỏi: "Những ngày qua, tình trạng của nhị ca thế nào?"