Điều này căn bản không hợp lý. Cả Kỳ Dương Vương phủ, chỉ có Mộ Minh Đường tiếp xúc với Tạ Huyền Thần cả ngày, nàng có đủ thời gian... cũng có đủ động cơ.
Tạ Huyền Tế trầm mặc, người ở đây đều là tinh anh, nhìn biểu hiện của Tạ Huyền Tế liền biết không ổn. Hoàng đế ánh mắt thay đổi, giọng trầm xuống, hỏi: "Tấn Vương, ngươi đã nghĩ ra điều gì?"
Tạ Huyền Tế trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: "Người giúp Kỳ Dương Vương mở khóa, nhi thần, có một suy đoán."
—
(*): Hai câu thơ được đề cập trong chương này
Há rằng không có quần áo? Cùng tử cùng bào. Vương với khởi binh, tu ta qua mâu. Cùng tử cùng thù!
Há rằng không có quần áo? Cùng tử cùng trạch. Vương với khởi binh, tu ta mâu kích. Cùng tử giai làm!
Dịch nghĩa:
Há nói không áo? Cùng anh chung áo bào.
Vua sắp khởi binh, sửa soạn qua mâu.
Cùng anh chung kẻ thù!
Há nói không áo? Cùng anh chung áo lót.
Vua sắp khởi binh, sửa soạn mâu kích.
Cùng anh xông lên!
Há nói không áo? Cùng anh chung áo dưới.
Vua sắp khởi binh, sửa soạn giáp binh.
Cùng anh ra trận!
Hai câu thơ này xuất phát từ bài thơ Vô Y trong Kinh Thi, cụ thể là trong phần Phong Tần. Kinh Thi là một trong những bộ sách kinh điển của Trung Quốc, được biên soạn trong khoảng thế kỷ 11-6 TCN.
Ý nghĩa: Bài thơ thể hiện tinh thần đoàn kết, quyết tâm chiến đấu và sự đồng lòng của người lính trong việc bảo vệ đất nước. Thể hiện lòng trung thành với vua và lòng yêu nước.
Tạ Huyền Thần vừa đi được hai bước đã ngất xỉu, Mộ Minh Đường bị hoảng sợ không nhẹ, thấy hắn sắp ngã xuống đất, nàng dùng hết sức nhưng vẫn không giữ được hắn. May mà xung quanh không thiếu người, nhờ sự giúp đỡ của Tạ Huyền Tế và các thị vệ, Mộ Minh Đường cuối cùng cũng đưa được Tạ Huyền Thần trở lại giường một cách an toàn.
Từ ngày vào phủ đến nay, Mộ Minh Đường chưa bao giờ thấy Ngọc Lân Đường đông đúc như thế này. Trong ấn tượng của nàng, Ngọc Lân Đường luôn yên tĩnh, đứng từ cửa sổ có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Nhưng bây giờ, đèn đuốc sáng trưng, đầy ắp thái y, thị vệ và quan lại, khắp nơi đều xuất hiện bóng người.
Sau khi đặt Tạ Huyền Thần nằm xuống, Mộ Minh Đường vốn định ở lại bên cạnh hắn, nhưng người đến ngày càng nhiều, nàng dần dần bị đẩy lùi ra phía sau, cuối cùng bị loại ra hoàn toàn. Nàng muốn nghe xem thái y nói gì, nhưng không ai để ý đến nàng, nàng bị ngăn cản từ bên ngoài.
Rõ ràng nàng là Vương phi, những ngày qua chính nàng là người chăm sóc Tạ Huyền Thần, có lẽ không ai trong số họ hiểu rõ tình trạng của hắn hơn nàng. Nhưng bây giờ, nàng như một người ngoài cuộc, bị hoàn toàn đẩy ra.
Mộ Minh Đường âm thầm tức giận, những người này rõ ràng không coi nàng ra gì. Trong mắt họ, nàng chỉ là một Vương phi hữu danh vô thực, không đáng được tôn trọng. Nhưng bọn họ càng đẩy nàng ra, Mộ Minh Đường càng kiên quyết ở lại, ai biết những người này thực sự là người hay ma? Nếu nàng đi rồi, Tạ Huyền Thần sẽ ra sao?
So với sự an toàn của Tạ Huyền Thần, nàng chịu một chút lạnh nhạt có đáng là gì.
Ngọc Lân Đường náo nhiệt suốt cả đêm, đến khi đêm đã khuya, mọi người mới dần dần tản đi. Lão thái y của Thái y viện lúc ra về, thấy Vương phi nhỏ nhắn nằm gục trên bàn, dường như đã ngủ quên. Nghe nói chính nàng là người đã ngăn cản Tạ Huyền Thần. Khi mọi người không dám tiến lên, chỉ một mình nàng bước tới.
Bọn họ bắt mạch, bàn bạc, định phương thuốc không biết tốn bao nhiêu thời gian, hoạn quan từ cung đình cũng chờ không kịp mà trở về nghỉ ngơi, chỉ có Mộ Minh Đường là kiên trì ở lại đến bây giờ.
Nhìn nàng thế này, hình như cũng không lớn lắm, cùng lắm cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu.
Lão thái y không khỏi thở dài, đồ đệ đứng phía sau nghe thấy, hỏi: "Lão sư, sao ngài lại thở dài?"
Lão thái y vuốt râu, lắc đầu không nói. Tạ Huyền Tế đã vào cung một thời gian dài, lão thái y thường xuyên ra vào nhà quyền quý, đối với phong cách làm việc của các đại nhân vật trong cung đình cũng hiểu ít nhiều. Nghĩ đến tình cảnh mà vị Vương phi trẻ tuổi này có thể phải đối mặt, ông không muốn nói nhiều, chỉ lắc đầu rồi chuẩn bị rời đi.
Không ngờ những động tĩnh đó lại đánh thức Mộ Minh Đường. Nàng vốn không định ngủ, nhưng vì không chịu nổi nữa nên mới gục xuống bàn nghỉ một chút, không ngờ lại ngủ quên. Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, dù có ngủ cũng không yên. Mộ Minh Đường lờ mờ nghe thấy có tiếng nói chuyện, lập tức tỉnh dậy. Nàng mơ màng dụi mắt, nhìn kỹ thì thấy lão thái y của Thái y viện đang đứng không xa.
Mộ Minh Đường lập tức tỉnh táo, nàng vội đứng dậy, chạy đến chỗ lão thái y: "Thái y xin chậm lại, ta có việc muốn hỏi."
Mộ Minh Đường đuổi theo, làm như không nhìn thấy sắc mặt lão thái y, kiên nhẫn hỏi: "Thái y, tại sao Vương gia lại đột nhiên phát bệnh? Có phải là do bị kích thích không, sau này làm sao để tránh?"
"Ngài ấy sẽ hôn mê bao lâu? Lần phát bệnh này có gây tổn hại lớn cho cơ thể không? Khi nào ngài ấy có thể tỉnh lại, trong thời gian này ăn uống cần chú ý điều gì, sắc thuốc thế nào?"
Mộ Minh Đường đặt câu hỏi liên tiếp, vừa rồi người quá đông, mọi người vây kín phòng ngủ, nàng nghe không được, nhìn không thấy, chỉ biết lo lắng. Bây giờ mới có thể một mình nói chuyện lão thái y, Mộ Minh Đường như người khát gặp sông, tranh thủ hỏi dồn dập.
Thực ra, lão thái y không muốn nói nhiều với Mộ Minh Đường, vì Kỳ Dương Vương phi khác với Tấn Vương phi - con dâu chính thống của Hoàng đế. Việc liên quan đến Kỳ Dương Vương phủ, e rằng không phải là điều tốt lành. Nhưng Mộ Minh Đường lại chẳng hề bận tâm, dù lão thái y có lạnh nhạt thế nào, nàng vẫn kiên nhẫn, lễ độ mà hỏi han. Cuối cùng, với lòng nhân từ của một người thầy thuốc, lão thái y mềm lòng, nhắc nhở ngắn gọn: "Miệng ăn núi lở*, không phải là con đường lâu dài. Thân thể hắn đã suy yếu lâu ngày, mỗi lần bùng nổ đều là tiêu hao gấp bội sức lực còn lại."
(*): Miệng ăn núi lửa thành ngữ Trung Quốc. Ám chỉ việc tiêu xài hoang phí thì mỏ vàng cũng hết. Lão thái y muốn nói là nam chính cứ dùng sức lực của mình một cách vô độ như vậy thì rồi cũng sẽ cạn kiệt, tàn đời.