Chương 47

Ta Là Chị Dâu Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 22-05-2025 11:16:20

Tương Nam Xuân bối rối, nhìn hai người, muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng ra ngoài với đầy thắc mắc. Nàng ấy đi rồi, đám tỳ nữ cũng sợ Tạ Huyền Thần, không dám đơn độc ở lại, tìm cớ đi ra. Mọi người đi rồi, nàng nói: "Nấu cháo không nhanh, để ta đỡ ngài về giường nghỉ." "Ừ." Hắn đứng lên, nhưng vừa đứng đã kiệt sức, suýt ngã. Nàng hoảng hốt đỡ: "Ngài sao thế?" "Đừng nói." Hắn tái mặt, môi nhợt nhạt: "Đừng để ai biết." "Ta biết, ta biết." Nàng vội đỡ hắn về giường, đắp chăn. Hắn nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt. Da hắn tái nhợt, gò má hóp, lông mi dài, lúc này yếu ớt nằm trên giường, giống như một mỹ nhân bị bệnh. Cảm giác của nàng rất kỳ lạ, vừa rồi hắn bá đạo hung hăng với Tôn ma ma, giờ một mình lại yếu ớt thế này. Nàng tưởng hắn là đại ác bá, hóa ra là mỹ nhân bị đại ác bá bắt nạt. Nàng không biết nói gì, lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trán cho hắn: "Ngài khó chịu thì nói sớm, ta không tốn thời gian nói chuyện với Tương Nam Xuân rồi. Giờ khá hơn chưa?" Hắn nhắm mắt, không nói nổi. Nàng lo lắng: "Ngài khó chịu chỗ nào? Để ta gọi thái y." "Không cần." Hắn mở mắt, chậm rãi nói: "Chỉ mệt, nghỉ là khỏe." Không có bệnh gì, nàng yên tâm phần nào. Thân thể của Tạ Huyền Thần chỉ cần đi lại một chút thôi thì cũng đã phải thở dốc, vậy mà đêm nay hắn lại có thể một mình đối đầu với nhiều người trong một thời gian dài như vậy. Điều này hoàn toàn vượt ngoài sức chịu đựng của cơ thể hắn. Lúc Tạ Huyền Thần lên cơn bệnh, tinh thần cuồng loạn, không cảm nhận được đau đớn hay mệt mỏi, nhưng bây giờ hắn đang ở trong trạng thái bình thường, cơ thể hắn chắc chắn không thể chịu nổi. Lẽ ra Tạ Huyền Thần nên ở yên để tĩnh dưỡng, nhưng khi phát hiện không có mặt nàng, hắn lại cố gắng chống đỡ cơ thể suy yếu để đi tìm nàng. Việc hắn có thể một mình đến được Tĩnh Trai khiến Mộ Minh Đường cảm thấy thật khó tin. Nàng muốn nói, nhưng lại thôi, thở dài: "Họ không dám làm gì ta, chậm một hai ngày cũng không sao. Ngài yếu thế này, cần gì ép mình?" "Nếu không trừng trị bọn chúng, những người bên ngoài kia sẽ không yên phận. Phải làm hung hăng một lần, bọn họ mới không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa." Hắn nói xong, mở mắt nhìn nàng: "Ai yếu?" Mắt hắn rất đen, đã qua chiến trận, ánh mắt đầy sát khí. Liếc một cái, như có ý thị uy. Nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, yếu ớt thở gấp trên giường, khó mà sợ nổi. Nhưng nàng không muốn làm hắn mất mặt, vì vậy nàng gật đầu theo ý hắn: "Được, là ta sai. Ngài đừng giận, hại thân." Hắn nhìn thấy sự miễn cưỡng trong mắt nàng, nhưng hắn nói nhiều quá cũng không có hơi, không còn sức thể hiện uy nghiêm của chủ soái nữa. Chỉ có thể tức tối liếc nàng một cái, rồi âm thầm ghi nhớ trong lòng. Nàng ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận chăm sóc. Nhìn dáng vẻ hắn nằm trên giường với đôi mắt khép hờ, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy thổn thức. Nàng luôn biết rằng hắn nổi tiếng hung tợn, tính tình nóng nảy này cũng nổi tiếng không kém chiến công của hắn. Năm nàng ở Tưởng gia, điều nàng nghe thấy nhiều nhất chính là những "kỳ tích" của hắn về việc ức hiếp người khác. Nhưng nghe nhiều quá rồi cũng chai sạn. Hơn nữa, sau khi gả về đây, hắn cũng luôn nằm trên giường, người yếu ớt. Lúc bất ngờ biết rằng hắn chính là ân nhân cứu mạng của mình năm đó, ánh hào quang của ân nhân lập tức bao trùm mọi thứ. Vì vậy trong lòng nàng luôn cho rằng hắn là một người tốt, những lời đồn đại bên ngoài đều là của những kẻ xấu muốn bôi nhọ hắn. Đến khi hôm trước nàng tận mắt nhìn thấy hắn lên cơn điên, nàng chạy đến thì thấy từng thị vệ bị khiêng đi. Phải, là khiêng đi, họ thậm chí còn không thể đi nổi. Nàng nhìn lướt qua thấy có người bị gãy chân, có người bị gãy tay, thậm chí có người chỉ bị hắn đánh một đòn mà khớp xương đã trật. Những binh lính to khỏe như thế, dưới tay hắn chỉ giống như những đứa trẻ mới mọc răng, một cú đấm là ngã gục. Nhưng một người đáng sợ như vậy, khi biết nàng bị bắt đi, hắn vẫn gắng gượng dậy, đến Tĩnh Trai vì nàng mà đòi lại công bằng, vì nàng mà đắc tội với nữ quan bên cạnh Thái hậu. Thậm chí lúc trở về tẩm điện, hắn vẫn cố chịu đựng cho đến khi nàng nói chuyện xong với nữ quan, trong phòng không còn ai, hắn mới lộ ra dáng vẻ mệt mỏi. Hắn nằm nghỉ một lát, cuối cùng cũng cảm thấy có chút sức lực. Hắn mở mắt, thấy nàng đang thẫn thờ, như thể đang suy nghĩ điều gì. Hắn nhướng mày, đột ngột lên tiếng hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?" "Không có gì." Nàng bừng tỉnh, theo thói quen kéo chăn cho hắn: "Chỉ là nghĩ rằng ngài có lúc nhìn rất hung dữ, nhưng thật ra nội tâm lại rất tinh tế." Cái gì cơ? Tinh tế? Hắn tức giận, đây là cái gì mà nghe giống như một kẻ nhu nhược, hắn lập tức muốn ngồi dậy: "Ngươi nói gì?" Hắn ngồi dậy quá nhanh, bỗng nhiên chóng mặt, lập tức ngã xuống. Nàng vội vàng đỡ lấy hắn: "Cẩn thận! Ngài có gì từ từ nói, đừng vội." Hắn nói được nửa câu thì choáng váng, điều này khiến hắn tức giận, nhưng trước mắt hắn lại tối sầm, không còn chút sức lực nào. Nàng giống như đang nâng một người bằng thủy tinh, nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống gối, không dám làm quá nhanh: "Ngài đừng vội, có gì từ từ nói, ta đang nghe đây." Nàng vừa nói xong, bất chợt cảm thấy phía sau có động tĩnh. Nàng quay lại, thấy Tương Nam Xuân đứng ở cửa, muốn gõ cửa nhưng lại không dám. Tương Nam Xuân không ngờ vừa trở lại đã thấy cảnh này. Vương gia nằm trên giường, Vương phi cũng ngồi trên giường, đầu nàng hơi nghiêng, tóc xõa che đi nửa khuôn mặt. Dù không thấy rõ họ đang làm gì, nhưng cảnh tượng này cũng thật khó nói. Tương Nam Xuân đứng ở cửa không biết có nên vào hay không, nàng định lặng lẽ rút lui, ai ngờ Mộ Minh Đường quay lại. Tương Nam Xuân đành cười gượng, giả vờ như không thấy gì, nói: "Vương phi, cháo đã nấu xong, ngài dùng ngay bây giờ chứ?" Nàng nửa nằm trên giường, một lát sau mới phản ứng lại, vội ngồi thẳng dậy, sửa lại mái tóc lộn xộn: "Mau mang vào đây." Tương Nam Xuân và các thị nữ cúi đầu đi vào phòng, không dám nhìn lung tung. Mộ Minh Đường cũng cảm thấy lúng túng trong bầu không khí này, nàng thực sự chỉ muốn đỡ hắn nằm xuống, đâu có làm gì khác, hành động của họ như thể nàng vừa muốn làm gì đó mờ ám với hắn mà bị bắt gặp vậy.