Nghe xong Lâm Đông đã hiểu ra lý do Vương Thông đi tìm vật tư là do bị người khác uy hiếp. Hèn chi gã lại nói rằng gã cũng có nỗi khổ riêng.
"Này! Vương Thông, mày nói chuyện đi chứ, đừng có giả chết với tao. Nghe vợ mày nói chuyện này!" Đầu dây bên kia tiếp tục đe dọa.
Đồng thời có tiếng kêu cứu của một người phụ nữ: "Chồng ơi! Cứu em với, bọn chúng không phải người. Hu hu hu..."
Nhưng Lâm Đông chỉ nghe được đến thế rồi lập tức cúp nghe được vậy, trực tiếp cúp điện thoại. Vừa khéo hắn cũng có ý muốn thu thập nên người sống, trước tiên Lâm Đông phải điều tra vị trí của họ đã.
"Thực phẩm dự trữ." Lâm Đông loay hoay với chiếc điện thoại một hồi, thông qua những tin nhắn của Vương Thông, hắn đã nhanh chóng tìm ra manh mối.
Địa điểm của 'thực phẩm dự trữ' nằm trong một công trường xây dựng. Trước đây Vương Thông làm quản công ở đó, thường xuyên chèn ép công nhận, vì thế người ta mới căm phẫn gã như vậy.
Sau khi đọc xong những tin nhắn này, Lâm Đông tiện tay ném điện thoại xuống đất. Âm thầm ghi nhớ chỗ đó, đã là 'thực phẩm dự trữ' thì không cần phải vội đi lấy.
Hắn ta vẫn chưa muốn ra ngoài, dù thực lực đã rất mạnh và có ba đàn em không tồi. Nhưng hắn ta vẫn muốn tiếp tục ở trong nhà mấy ngày, ai mà biết có gì ngoài đó chứ?
Về đến nhà thay dép, rửa tay một lần nữa. Hắn đến bàn ăn, tiếp tục hấp thụ năng lượng. Sau đó bật Tv lên vừa ăn vừa xem Tv, vừa nhàn nhã vừa thoải mái. Ăn liên tục năm giờ thì hắn mới cảm thấy no, cơ thể hắn cũng liên tục cường hoá, lượng thịt có thể tiêu hoá ngày càng nhiều.
Từ một ngày ăn được hai con trâu, bây giờ Lâm Đông đã ăn được bốn con trâu. Sau bữa ăn, Lâm Đông ngâm mình trong bồn tắm nước nóng rồi thay sang bộ đồ ngủ màu trắng.
Hoàn tất mọi thứ xong xuôi, Lâm Đông hài lòng ngồi trên ghế sofa, sẵn sàng để xem TV. Lúc này trời bên ngoài đã tối, nhưng khung cảnh vẫn hết sức hỗn loạn, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Vô số zombie đi dạo trên phố, săn lùng con mồi xấu số. Nhưng ở thời mạt thế này, dường như những chuyện đó chẳng liên quan gì đến Lâm Đông. Hắn thả lỏng trong ngôi nhà ấm áp, cảm thấy hết sức thoải mái.
"Hu hu hu hu..."
Tiếng khóc này vô cùng thê lương, bi thảm, quanh quẩn trong bóng đêm đen kịt, mãi lâu sau vẫn không dứt được. Tiếng khóc của ngày tận thế, vô cùng quỷ dị.
Nếu người thường nghe thấy sẽ bị doạ mất hồn, nhưng Lâm Đông lại bĩu môi, không hề cảm thấy sợ hãi mà còn có chút ghét bỏ. Vì những âm thanh đó xuất phát từ đàn em của hắn, nữ zombie.
"Tiến hoá nên có được cảm xúc sao? Vì sao lại khóc?" Trong lòng Lâm Đông tự hỏi.
Hắn cảm thấy hôm nay nữ zombie ăn thịt đã tiến hoá, xuất hiện cảm xúc cũng không có gì lạ. Ngay cả zombie khi đạt được trình độ tiến hoá nhất định, thì sẽ có thần trí giống như nhân loại, chắc phải là cấp S.
Đương nhiên cái này cũng có liên quan đến tư chất zombie. Ví dụ zombie tiến sĩ thông minh kia chắc không cần đến cấp S thì lý trí của hắn cũng sẽ rất cao. Nữ zombie kia cũng không kém, đã có cảm xúc cơ bản rồi.
"Để xem cô ta khóc cái gì?" Lâm Đông hơi tò mò, dù sao cũng rảnh rỗi thế là mở cửa bước xuống cầu thang.
Tiếng khóc thê lương vang vọng trong hành lang trống trải. Vị trí của nữ zombie ngay dưới lầu Lâm Đông, bởi vì khi còn sống cô đã ở đó.
Lúc này cửa phòng khép hờ chỉ hở ra một khe nhỏ, tiếng khóc phát ra từ bên trong. Lâm Đông đẩy cửa ra, phát hiện nữ zombie quỳ gối trong phòng khách đưa lưng về phía mình, bả vai không ngừng run rẩy trong cơn nức nở.
"Hu hu hu hu..." Thính giác nữ zombie nhạy bén, tiếng mở cửa tuy khẽ vẫn làm cô ấy kích động
"Gừ." Cô ta quay đầu lại trực tiếp xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Vẻ mặt điên cuồng, gầm lên một tiếng tựa như chuẩn bị phát động công kích.
Nhưng khi cô ta trông thấy Lâm Đông ngoài cửa thì tiếng gầm gừ đột nhiên ngừng bặt. Khuôn mặt hung ác chuyển sang nịnh nọt, thậm chí là có vài phần đáng thương.
"Hu hu hu..." Nữ zombie dùng tiếng khóc, truyền tín hiệu.
Lâm Đông đã hiểu, phiên dịch ra là: "Tôi đói lắm, tôi đói lắm, tôi rất đói, tôi rất đói..."
Tất cả tiếng khóc đều biểu đạt ba chữ này.
"Muốn ăn..."
Lâm Đông thầm nghĩ trong lòng: "Hôm nay cô ấy đã ăn thịt rồi, hai tên kia không thấy đói chỉ có cô ấy là ngồi đây khóc."
"Hu hu hu." Dường như nữ zombie hiểu được ý của hắn, xấu hổ cúi đầu, phát ra tiếng khóc lấy lòng.
Lâm Đông cũng không so đo nhiều, tiện tay vung lên ném ra một thi thể. Là những tên côn đồ mà hắn đã giết lúc trước, nữ zombie thấy thịt ngon xuất thiện thì lập tức hưng phấn.
"Ha ha ha ha..." Cô mở to mắt, trong miệng phát ra tiếng cười quỷ dị.
Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ cái xác, mở miệng cắn xé máu thịt. Xem ra nữ zombie không chỉ biết khóc, còn có thể cười. Hơn nữa tiếng cười âm trầm của cô còn khủng bố hơn cả tiếng khóc.