Trong siêu thị, ba người đàn ông toàn thân dính đầy máu, dựa lưng vào cửa cuốn, hô hấp nặng nề. Ở bên ngoài vẫn truyền đến tiếng gào thét của zombie, cùng với tiếng móng tay của chúng cào vào cửa sắt. Nhưng tâm trạng ba người lúc này rất vui, cuối cùng họ đã vào được siêu thị rồi, nghĩ rằng đã lấy được một lượng vật tư lớn.
"Chờ đã? Chuyện gì thế này?" Vương Thông cầm đầu trừng mắt, nhanh chóng phát giác ra điều không thích hợp.
Kệ hàng trước mắt bọn họ trống rỗng, không có thứ gì cả.
"Sao có thể chứ... Đồ đạc đâu hết rồi?" Hai người còn lại cũng có vẻ mặt hoang mang.
"Chẳng lẽ... Có ai đó đã đến trước?"
"Không thể như vậy được, dù có người đến cũng không có khả năng dọn dẹp sạch sẽ như vậy được."
Vương Thông cầm theo rìu cứu hoả, vội vàng đi vào trong, xem xét từng phòng một. Sau khi đi quanh một lượt, tâm trạng hưng phấn đã thụt xuống đáy vực sâu thẳm. Bên trong kho chẳng có thứ gì cả, trống rỗng đến một hạt bụi cũng không tồn tại.
"Mẹ nó, mẹ nó." Có người tức giận thật rồi, dùng xà beng đập phá khắp nơi, phát tiết sự bất mãn trong lòng.
Liều mạng chạy đến đây, còn để mất hai đồng đội. Kết quả không thu được gì cả khiến tâm tình của gã hoàn toàn sụp đổ.
"Đông Tử, bình tĩnh!"
Vương Thông lập tức ngăn cản gã, gây ra tiếng động lớn ngoại trừ thu hút nhiều zombie ra thì chả còn tác dụng gì cả.
Đông Tử thở hổn hển thức giận: "Anh Vương, chúng ta cùng đường rồi!"
"Chưa chắc."
Vương Thông nhíu mày suy tư: "Siêu thị bị dọn sạch sẽ như vậy, nhất định không phải do người bình thường nhúng tay, chắc là ông chủ siêu thị đã có tính toán từ trước."
"Ý anh là..." Hai kẻ kia dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vương Thông gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước anh tới đây mua đồ, vô tình biết được nhà ông chủ siêu thị ở toà nhà phía trước."
"Chúng ta đi tìm hắn!" Ánh mắt Đông Tử chợt lóe sáng, lần nữa tìm thấy hy vọng.
Bọn họ có thể đến được siêu thị thì việc tới toà nhà đối diện không phải là khó.
Một tên khác cầm chảo lo lắng nói: "Nhưng... Chúng ta dựa vào đâu mà bắt hắn cho chúng ta vật tư?"
"Cho hay không, không phải việc hắn quyết định được." Đông Tử cầm xà beng trong tay, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Bây giờ bọn họ đã bị bức đến tuyệt lộ, không chuyện gì mà chẳng dám làm.
Đương nhiên Vương Thông rất tán thành: "Nếu hắn đã trữ lương thực, chúng ta liền cướp!"
"Được rồi!" Thanh niên cầm chảo cũng kiên định lại.
Dựa vào sức lực của anh Vương và Đông Tử, cướp của một ông chủ siêu thị cũng tương đối dễ dàng. Hoặc nghĩ đến những chuyện tốt đẹp như ông chủ siêu thị đã biến thành zombie. Sau khi giải quyết sẽ thu được số vật tư khổng lồ. ...
Ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, các zombie vây quanh cửa siêu thị đã tản ra, lang thang chung quanh. Cửa cuốn nhẹ nhàng mở ra một khe hở, để tránh hấp dẫn zombie, ba người đều im lặng không dám phát ra tiếng động, từ tốn lăn qua khe hở.
Mặt mũi bọn họ xám xịt, ánh mắt vô cùng cẩn thận. Sau khi xác định phương hướng tiếp theo, thì họ chạy thẳng đến tòa nhà.
"Quả nhiên..." Lâm Đông đứng trước cửa sổ nói thầm.
Hắn đã nhìn thấy tất cả những chuyện vừa rồi và sớm đoán được việc xảy ra tiếp theo. Nhưng cũng tốt, đồ gửi kèm đang đến. Nhân lúc này khảo nghiệm năng lực thực chiến của ba tên đàn em luôn.
Thang máy không thể đi được vì tòa nhà đã bị mất điện. Ba người phía dưới đành phải đi bộ leo cầu thang.
Tầng 20, trong lúc leo bọn họ gặp zombie lang thang trong toà nhà. Ba người có sức chiến đấu dũng mãnh đã đập chết đám zombie đó, nhưng thể lực tiêu hao không ít. Sau khi leo lên tầng cao nhất, tất cả đều đổ mồ hôi đầm đìa.
"Hừ, hừ, chắc là ở đây, Đông Tử, đi gõ cửa!" Vương Thông sắp xếp.
Đông Tử vô cùng sốt ruột, nhanh chóng đưa tay lên đập cửa: "Này, mở cửa ra, mở cửa ra."
Tiếng gầm gừ của người đàn ông vang vọng khắp hành lang. Lâm Đông không vội vàng, hắn đang rửa tay. Sau khi rửa tay lại nhẹ nhàng lau khô bằng khăn. Rồi nhặt lấy tấm khăn trắng và buộc nó quanh cổ.
"Sắp có bữa ăn rồi."
"Tao biết mày ở trong đó, nếu không mở, tụi tao sẽ đập cửa." Vương Thông nâng rìu cứu hoả lên, ánh mắt tàn nhẫn: "Không mở chứ gì, 3... 2... 1!"
Trước khi chiếc rìu nặng dính đầy máu tươi hạ xuống, thì cánh cửa phía trước đã mở ra. Bên trong phát ra thứ ánh sáng rực rỡ phản chiếu ngược thân ảnh thon dài. Làn da thanh niên trắng nõn, ngũ quan cứng cỏi, khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Hắn mặc áo sơ mi trắng tinh khiết không tì vết, trên cổ đeo khăn quàng vô cùng sạch sẽ. Ánh mắt ba người Vương Thông mở to kinh ngạc, từ khi mạt thế đến nay họ chưa từng nhìn thấy ai tươm tất như vậy.
Nhưng trong ánh mắt của họ tràn ngập sự lạnh lùng, không mang theo bất kỳ tình cảm nào khác, thậm chí là bản tính con người.
"Mày chính là ông chủ siêu thị đúng không?" Vương Thông chất vấn.
Nhưng Lâm Đông im lặng và không trả lời, hai người còn lại thấy thế vội vàng.
"Đừng giả ngu! Tao biết mày có rất nhiều đồ, bây giờ lấy nó ra thì tao sẽ để mày sống."
"Đúng thế! Mày còn đeo khăn quàng cổ, mày định ăn phải không?"
"Con mẹ nó, mày mở miệng ra cho tao."
"..."