Trong khung cảnh hoang vắng là thế, giữa lúc thành phố trong ngày tận thế này. Lâm Đông không nhiễm một hạt bụi, có vẻ vô cùng nhàn nhã đi dạo. Đi bộ khoảng nửa giờ, Lâm Đông đột nhiên dừng bước.
Trong hơi thở, ngửi thấy mùi máu tươi, đó là hơi thở của vật sống. Dựa vào khứu giác nhạy bén của hắn, có thể dễ dàng nghe được. Quay đầu nhìn lại thì thấy trên cổng lớn viết ba chữ 'Sở Thú'.
Có một điều khá quái dị chính là trong sở thú không hề có zombie, thậm chí thi thể cũng chẳng có, chỉ có một vết máu màu tím đen đã khô lại.
Nơi này dường như đã trở thành lãnh thổ của một số loại sinh vật, người lạ không đến gần. Nhưng Lâm Đông cũng không quan tâm nhiều như vậy. Đi qua cổng sở thú, bên trong vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi lá rơi xào xạc.
Lồng động vật đều trống không, bên trong đầy máu. Còn lại một ít lông động vật bị chừa lại sau khi bị ăn thịt, trông qua thì giật cả mình. Rõ ràng tất cả chúng đều bị ăn thịt bởi cái gì đó.
Lâm Đông tiếp tục đến chỗ người nuôi dưỡng thú, toà nhà có kiến trúc kiên cố, cửa ra vào bị đóng chặt hàn chết bằng thép. Mặc dù bên trong lặng lẽ không một tiếng động, nhưng Lâm Đông vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của con người.
Họ khó thở và dường như rất lo lắng.
"Có người..." Lâm Đông phán đoán trong lòng, nhưng không trực tiếp đi qua.
Bởi vì cách đó không xa, còn có hai bóng người đàn ông đi về phía này. Mục tiêu của bọn họ chính là toà kiến trúc kia. Một kẻ trong số họ có vóc dáng thấp bé, làn da thô ráp, khuôn mặt gồ ghề, sần sùi như mặt trăng.
Kẻ còn lại cao gầy, mặc một chiếc áo trắng trông rất lịch sử, nhìn cách ăn mặc của họ thì chắc chắn không phải là nhân viên sở thú. Bọn họ tới đây là để tìm kiếm vật tư, nhưng nhìn trạng thái của hai người rất thoải mái cũng không đói khát. Dáng vẻ như thế đã vượt xa nhân loại bình thường.
"Chẳng lẽ là người thức tỉnh?" Lâm Đông phân tích trong lòng, cảm thấy có thể tách đầu hai người này ra xem.
Hai người này nhìn thấy cửa sổ tòa nhà bị đóng chặt, đã ý thức được bên trong có người sống sót.
"Ha ha, nơi này có người sống." Gã áo mỉm cười, tên mập mạp cũng gật đầu.
"Ừm, lần này lại có trò vui rồi, nhưng mà không biết... Có người đẹp nào trong đó hay không?"
"Nhất định là có, ta nhớ có cô em chăm thú cũng đẹp lắm." Gã cao cao nói.
Hai người đã thức tỉnh, không hề sợ hãi giữa mạt thế. Bây giờ trật tự đã sụp đổ, bọn họ tìm kiếm vật tư xung quanh, phát hiện ra người đẹp thì tuỳ ý làm bậy.
"Đợi lát nữa đừng nóng vội, trước tiên lừa gạt hắn chúng mở cửa ra đã." Người đàn ông cao gầy nói.
Tuy cả hai thể lực cường hãn nhưng kiến trúc đã bị đóng chặt, muốn mạnh mẽ phá vỡ khó tránh khỏi bị hao phí khí lực.
Gã mập mạp gật đầu, tỏ vẻ sớm đã quen rồi. Vì thế gã bước lên, gõ cửa nhẹ nhàng và nói dối: "Này? Có ai ở đó không? Chúng tôi thuộc đội thức tỉnh của nơi trú ẩn chính thức, đến đây để tìm kiếm và giải cứu những người sống sót."
"Ồ?" Người bên trong, nghe nói là đội cứu hộ chính thức, trong lòng có chút kích động.
"Cuối cùng... Đã chờ được đến lúc có người cứu rồi." Bên trong toà nhà có tổng cộng ba cô gái chăm thú và một người đàn ông lớn tuổi.
Ông già cầm súng săn, chứa thuốc gây mê, bình thường sở thú dùng để chế ngự mãnh thú.
"Suỵt! Nói nhỏ thôi, coi chừng dẫn dụ quái vật đó, hơn nữa cẩn thận họ lừa chúng ta."
"Vậy nên... Chúng ta có mở cửa không?" Một cô gái nhỏ nhắn hỏi.
Trong tận thế này, cô cũng rất lo lắng. Ai biết được, người ngoài của là người hay quỷ?
Một nữ sinh khác nói: "Tôi thấy nơi trú ẩn chính thức phát thông báo, quả thật có người thân thể tiến hóa, thành lập tiểu đội người thức tỉnh, đang cứu viện chung quanh."
"Vậy... Chúng ta mở cửa?"
"Mở đi! Dù sao thức ăn cũng sắp hết, không mở cửa cũng chết!"
"Được."
Sau khi bọn họ thương lượng, chậm rãi mở cửa ra. Hai người lập tức chui vào, ánh mắt đánh giá nhìn quanh một lượt. Đúng là có gái đẹp, thật là sảng khoái mà.
"Anh là người của đội cứu hộ trú ẩn sao?" Một trong những cô gái hỏi.
"Đương nhiên rồi." Người đàn ông mập mạp gật đầu.
Một nữ sinh nhỏ nhắn khác nói: "Thật tuyệt vời, nhanh lên mau đưa chúng tôi đi."
"Đừng nóng vội, cứu các ngươi cũng được nhưng có điều kiện, ha ha ha."
"Điều kiện gì?" Cô gái hỏi một cách kỳ lạ.
Gã mập mạp cười tà ác: "Cô phải... khiến tôi thoải mái đã."
"Hả? Cái gì cơ..." Cô gái bất ngờ nhìn gã ta, vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên nhưng... Một cô gái khác đã phát hiện ra điều kỳ lạ.
"Mọi người cẩn thận, nhìn cách ăn mặc của họ không giống đội cứu hộ đâu."
"Mày thông minh đấy..." Chỉ trong vài giây, gã mập đã tỏ ra hung ác, đưa tay bóp cổ cô gái, xách lên như gà con.
Hơi thở cô gái chậm lại, hai chân đạp loạn nhưng với sức mạnh của gã đàn ông thì cũng đành bất lực.