Chương 4: Giết người

Thi Vương Trỗi Dậy, Bắt Đầu Thu Thập Huyết Nhục

Nhất Thiên Nhị Lưỡng Tửu 15-10-2024 04:42:28

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã đến ngày tận thế rồi. Lâm Đông gần như đã tiêu hết 200 triệu tiền mặt, nhưng vì hắn chỉ trả tiền đặt cọc nên thật ra số tiền hắn phải trả đã vượt xa 200 triệu. Hắn gần như sắp làm lũng đoạn thị trường, khiến các nhà cung cấp lớn đều hết hàng. Lúc này đã là chạng vạng, hoàng hôn đang dần buông xuống, Lâm Đông đi dạo trong siêu thị trống không. Tất cả các kệ hàng đều trống rỗng, mọi thứ đều được Lâm Đông thu vào không gian lưu trữ. Sáng mai, tận thế sẽ đến. Lâm Đông đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc không thể làm người. Nhưng hắn vẫn cầm cây lau nhà, lau sạch sẽ siêu thị không chừa lại một hạt bụi nào. Sạch sẽ đã trở thành thói quen của hắn. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường xe cộ vẫn ồn ào qua lại. Có không ít người vừa tan làm vội vàng lái xe về nhà, học sinh tiểu học xếp hàng, băng qua đường một cách chỉnh tề. Rất nhiều phụ huynh đón con tan học, trên mặt tràn đầy nụ cười. Mọi thứ đều giống như bình thường, chỉ là một hoàng hôn bình thường. Nhưng Lâm Đông biết, đợi đến ngày mai, tất cả sẽ không còn nữa. Bây giờ tâm trạng của hắn rất bình tĩnh, tận hưởng sự an bình cuối cùng. "Rầm, rầm!" Ngay lúc này cửa cuốn vốn đang kéo xuống lại bị người đàn ông hung tợn nhấc lên, phát lên những tiếng chói tai. Trong ánh hoàng hôn đang rủ bóng, có ba gã bước vào. "Ông chủ Lâm, tôi đói bụng, lấy cho tôi chút thức ăn." Thanh niên cầm đầu nhuộm tóc vàng dáng vẻ lưu mạnh. Bọn chúng là côn đồ phố này, chuyên ăn chực uống chờ. Dân làm ăn, sợ nhất loại người này. Ba ngày hai lại đến quấy rối gây ảnh hưởng đến việc làm ăn. Vì thế phần lớn đều nhẫn nhịn cho qua, tống cho chúng ít đồ rồi đuổi đi. Lâm Đông không thèm ngẩng đầu lên nói: "Siêu thị ngừng kinh doanh, không có thức ăn." "Mẹ kiếp." Bọn côn đồ nhìn kệ hàng trống rỗng, trợn mắt há hốc mồm, rõ ràng là làm ăn rất tốt, sao lại không kinh doanh nữa? Mấy ngày trước còn điên cuồng nhập hàng cơ mà? "Siêu thị không kinh doanh nữa sao? Vì là... Em gái quản lý xinh đẹp cũng nghỉ rồi ư?" Một tên gãi gãi lồng ngực, tỏ ra vẻ thất vọng. "Anh Hoàng Mao, chúng ta làm sao đây?" Một kẻ khác hỏi. Thanh niên cầm đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt quan sát Lâm Đông. "Ông chủ Lâm, tuy rằng siêu thị không mở cửa nữa. Nhưng chú em cũng đâu thể để mấy anh em tụi tao đói, mượn ít tiền đi, tụi tao muốn ăn cơm." Lâm Đông hưởng thụ sự yên tĩnh cuối cùng, không muốn để mấy tên vô lại ảnh hưởng đến tâm tình. Vốn chẳng muốn để ý đến bọn họ, thế nên tiện tay ném một xấp tiền mấy trăm nghìn, chừng hơn một triệu. Hơn nữa đối với một người sắp biến thành zombie như hắn mà nói, thì thứ đó chẳng có gì khác với giấy lộn cả. "Mẹ kiếp!" Tên tóc vàng trợn ngược mắt, không ngờ Lâm Đông lại hào phóng như vậy. Gã nghĩ đối phương sợ gã nên mới cho gã nhiều tiền như vậy. "Chú em ngoan đấy, rất thức thời." Hai tên đứng bên cạnh cũng rất phấn khích cảm thấy đi theo anh Hoàng Mao rất oai. Chọn đại một cửa hàng trên phố cũng đã khiến ông chủ phải ói tiền ra cho chúng xài. Ra ngoài làm côn đồ, không phải chỉ cần thế này sao? "Cũng nhờ anh Hoàng Mao dũng mạnh đó." "Ừ, cứ theo đại ca, ba ngày ăn chín bữa." "..." "Mấy anh em, chúng ta đi." Tên tóc vàng khoát tay, đắc ý rời đi. Thế nhưng gã bị ngứa họng do hút thuốc nhiều, thế là nhổ một cục đờm lớn xuống chỗ Lâm Đông vừa lau sạch. "Đợi chút đã." Bỗng nhiên Lâm Đông ngẩng đầu lên, gọi bọn họ lại. Đôi mắt nhìn về phía Hoàng Mao, tựa như đang nhìn một thứ bẩn thỉu kinh tởm. "Hả?" Nhóm ba tên tóc vàng cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn lại. "Có chuyện gì? Chú em muốn gì à?" "Sàn bẩn rồi." Lâm Đông đi từng bước một về phía gã. "Ha ha ha." Tóc vàng không nhịn được, bật cười ra tiếng. "Tao chỉ khạc đờm thôi mà? Có gì to tát chứ?" Hai tên đàn em ôm vai nhau, nghiêng đầu đánh giá Lâm Đông, tỏ vẻ khinh thường hắn. Chúng thầm nghĩ vừa rồi đòi tiền thì Lâm Đông lập tức đưa tiền, bây giờ chỉ nhổ đờm thì có gì nghiêm trọng đâu? Cùng lúc này Lâm Đông phất tay, một tia sáng bạc lạnh lẽo chợt hiện ra. Con dao găm sắc bén bay thẳng đến, trực tiếp phóng xuyên qua yết hầu của tóc vàng. Gã tóc vàng từng to mắt, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, hơn nữa còn tràn ngập vẻ khó tin nhưng chỉ có máu chảy ra từ khoé miệng. "Rầm!" Tóc vàng ngã ầm xuống đất. Gã chết mà không hiểu vì sao Lâm Đông lại đột nhiên nổi giận giết mình. Hai gã đàn em bên cạnh bị tình huống bất ngờ vừa rồi làm choáng váng. "Cái này..." "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Anh Hoàng Mao mà hai gã tự hào nhất đã bị người ta giết rồi. Bọn họ chỉ là côn đùa, chưa từng nhìn thấy cảnh này. Lúc này môi họ run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, phát hiện khuôn mặt hắn vô cùng hờ hững. Chẳng lẽ là một tên ác ma cuồng giết người sao? Đối với Lâm Đông từng trở thành zombie, thì sự kiện vừa rồi chẳng là gì cả. Hai tên đàn em vịn tay lên kệ, bắp chân nhũn ra. "Đại... Đại ca, đừng giết tôi, tôi biết sai rồi!" "Đúng, anh tha cho em đi, em đảm bảo sẽ không nói gì cả." "..." Khóe miệng Lâm Đông khẽ nhếch lên, bỗng nhiên mỉm cười. "Các người đi đi, tôi không giết các người." "Dạ... Cám ơn." Hai gã tạm yên tâm, vội vàng xoay người chạy ra ngoài. Đằng sau lưng chúng, Lâm Đông cầm một cái nỏ ngắm về phía một kẻ trong số chúng và bóp cò. "Xoẹt!" Một mũi tên sắc bén dễ dàng xuyên qua gáy kẻ kia khiến gã ngã xuống đất. "Hả???" Tên còn lại nhìn đồng bọn ngã xuống, sau gáy cắm một mũi tên. Hình ảnh này quá sức khủng khiếp, gã vội vàng quay đầu nhìn lại. Gã nhanh chóng phát hiện ra Lâm Đông đang lắp một mũi tên, kéo căng dây nỏ và đang nhắm ngay vào gã. Tên côn đồ vô cùng hoảng sợ, chẳng phải Lâm Đông đã nói không giết gã hay sao? Nói không giữ lời, chẳng khác nào ác ma. "Đại... Đại ca..." "Xoẹt!" Tên đó còn chưa nói hết thì mũi tên đã xuyên qua ót hắn, giọng nói đột nhiên dừng lại, thi thể lạnh giá ngã xuống đất. Đến lúc này, siêu thị trống rỗng lại trở lại yên tĩnh. "Uy lực của nỏ cũng không tệ lắm." Lâm Đông quan sát thi thể trên mặt đất rồi phân tích. Sau đó tiện tay vung lên, thu ba thi thể dưới sàn vào trong không gian trữ vật. Đối với hắn mà nói, những thứ này đều là 'vật tư', không chỉ có người sống mà còn người chết nữa.