Mới bắt đầu tận thế nên mạng lưới thông tin liên lạc vẫn chưa hoàn toàn tê liệt. Người dẫn chương trình trên TV hốc mắt đỏ hoe, không kìm được nước mắt vẫn cố gắng đưa tin.
"Tin tức khẩn cấp, hôm nay đột nhiên virus zombie lan tràn khiến nhân loại gặp nguy hiểm. Những người sống sót nhất định phải bảo vệ tốt bản thân bạn, nếu còn sống hãy đến nơi trú ẩn của thành phố để tránh."
Đài này còn đưa tin: "Không chỉ có zombie, mà thú vật, thực vật cũng phát sinh những biến dị ở các mức độ khác nhau. Ngay cả thú nuôi trong nhà, thế nên hãy cẩn thận."
"Xin cố gắng tránh xa trung tâm thành phố! Xin chúc tất cả mọi người... Hãy sống sót."
Nhưng hai tai Lâm Đông không nghe thấy gì cả, chuyên tâm ăn thịt. Không biết đã ăn bao nhiêu, đại khái là khoảng hai con trâu thì Lâm Đông mới ăn no.
Hắn buông đao nĩa xuống, cởi khăn quàng cổ trắng tinh, động tác trở nên vô cùng nhanh nhẹn. Sau khi ăn nhiều thịt như vậy, thân thể không còn tê dại nữa, tay chân linh hoạt đã vượt qua người bình thường.
"Chắc là thăng cấp, khoảng zombie cấp C rồi..." Lâm Đông phân tích.
Nhưng cấp bậc zombie này có giới hạn lượng thịt tiêu thụ. Hắn vừa ăn hai con trâu thì đã no bụng. Đợi đến khi cấp tăng lên thì lượng thịt có thể tiêu hoá được sẽ nhiều hơn.
Lâm Đông đứng lên, đi tới cửa sổ, nhìn ra cảnh tượng bên ngoài. Mỗi chỗ hắn đưa mắt đến đều rất hỗn loạn, trên con phố lộn xộn khắp nơi đều là mảnh thủy tinh, máu tươi, vụn thi thể rải rác.
Có vô số zombie lang thang tìm kiếm con mồi, cũng có một đám tụm năm tụm ba quỳ trên mặt đất, tranh đoạt thi thể nhân loại. Tiếng gào thét không ngừng vang lên, tựa như con ác khuyển đang bảo vệ thức ăn vậy.
Cũng có người còn sống, bị bức vào bước đường cùng. Nhảy từ trên cao xuống, tan xương nát thịt, máu thịt trộn lẫn. Rất nhiều zombie chen chúc tiến tới, chia thức ăn.
Mặt trời vẫn đỏ bừng, hào quang đỏ tươi chiếu rọi xuống hình ảnh khủng bố lên, tạo nên khung cảnh vô cùng thê lương.
Tuy nhiên, những điều này có liên quan gì đến Lâm Đông?
Hắn ngồi trên bệ cửa sổ, gió mơn man thổi nhẹ qua. Lâm Đông nâng một cái ly đế cao lên, lắc lắc thứ chất lỏng màu đỏ bên trong, hơi nhấp một ngụm nhỏ.
Sau đó dùng khăn trắng lau miệng, sự thanh lịch không bao giờ là lỗi thời.
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Đông vang lên, có người gửi tin nhắn wechat cho hắn ta.
Hắn cầm lấy rồi đọc, chính là Từ San.
"Chồng ơi! Anh không sao chứ? Khắp nơi đều là zombie, bây giờ em rất sợ, cũng rất lo lắng cho anh, anh còn sống không?"
"Anh còn sống." Lâm Đông trả lời.
Từ San phát hiện hắn còn sống, vội vàng tiếp tục nói: "Em bị mắc kẹt trong ký túc xá, không có nhiều thức ăn. Anh có cả một cái siêu thị, vậy anh mang ít đồ ăn đến cứu em được không?"
"Được, em ráng chịu đựng chút, lát sau anh sẽ đến." Khóe miệng Lâm Đông nhếch lên.
Vì hắn đã trở thành zombie, nên nụ cười cũng không được tự nhiên cho lắm. Mang theo mấy phần âm trầm, quỷ dị lạ thường. Từ San chính là vật tư sống hắn lưu giữ, đương nhiên phải qua lấy.
Nhưng bây giờ bên ngoài còn quá nguy hiểm, tuy Lâm Đông đã ăn rất nhiều thịt. Thực lực vượt xa người bình thường, nhưng hắn phải ở yên vài ngày, đợi biến đổi mạnh hơn mới đi ra ngoài, bảo đảm không có gì sai sót.
Đương nhiên Từ San không biết, kẻ đang nhắn tin với cô ta lại là một con zombie.
"Chồng ơi, anh nhất định phải đến cứu em, em chờ em! Yêu anh!"
Lâm Đông cũng không trả lời nữa.
Bởi vì Từ San đang ở trong phòng ngủ với ba người đàn ông, phát sinh chuyện gì thì ai cũng biết nhưng vẫn luôn miệng nói yêu hắn. Hơn nữa lúc này chỉ gửi wechat, không dám gọi điện thoại.
Ngoài ra trong các nhóm chat cũng đang có người liên tục gửi tin nhắn, hầu hết trong số đó đều là cầu cứu.
"Hàng xóm, trong hành lang chúng ta có zombie, đang tông vào cửa nhà tôi, hiện tại phải làm sao bây giờ?"
"Nhất định phải chặn cửa lại! Đừng để zombie xông vào!"
"Nhà tôi không còn nhiều đồ ăn, sắp không chịu được rồi."
"Mọi người đừng sốt ruột, zombie cũng không mạnh lắm. Tôi vừa dùng xẻng đập chết một con, ai dám giết zombie thì báo danh, chúng ta đoàn kết lại, cùng nhau đi ra ngoài tìm kiếm vật tư..."
Nhìn thấy đám người kia trò chuyện, Lâm Đông rơi vào trầm tư. Tuy hắn là zombie nhưng không có ý định động thủ với hàng xóm. Thịt người cũng không dễ nuốt, năng lượng của nó cũng không nhiều như thịt bò.
Ăn thịt bò tiến hóa nhanh hơn, Lâm Đông còn rất nhiều hàng tích trữ nên không cần phải đi săn người sống. Tất nhiên là... Nếu có người không có mắt để chọc vào hắn, Lâm Đông cũng không ngại cho họ biết cái gì gọi là tàn nhẫn.
Hơn nữa nhân loại đoàn kết với nhau, zombie cũng có thể. Một vua zombie cường đại có thể thống trị vạn zombie, đoàn kết hợp tác, bắt giết con mồi.
Cho nên Lâm Đông định đi thu mấy zombie đàn em, không phải để săn giết ai, chủ yếu là muốn có người trông nom nhà cửa tránh bị quấy rầy. Cầm lấy chìa khóa, Lâm Đông bước ra khỏi nhà.
Trong hành lang có tiếng gầm nhẹ, tất nhiên là có zombie đang lang thang. Lâm Đông không định đi quá xa, sẽ chọn mấy đứa ngay trong tòa nhà này. Không có yêu cầu gì quá cao, chỉ cần sạch sẽ một chút là được.
Hắn đi tới cầu thang, vừa xuống tầng tiếp theo ở góc hành lang, đã nhìn thấy một bóng dáng.
"Hô hô hô." Là tiếng kêu phát ra trong miệng một cô gái.
Đều là zombie, cô ấy sẽ không tấn công Lâm Đông. Thậm chí trong ánh mắt còn có phần sợ hãi. Dường như cô ấy có thể cảm nhận được đẳng cấp của Lâm Đông cao hơn mình.
Giống như sói đói gặp mãnh hổ, trời sinh đã bị áp chế.
Lâm Đông có ấn tượng với cô gái, hàng xóm sống ở tầng dưới. Khi còn sống, cô gái là một vận động viên nhảy cao cấp tỉnh. Nhờ thời gian dài tập luyện, cô gái có đôi chân thon dài và mạnh mẽ.
Cho dù biến thành zombie, cũng không cứng nhắc tê liệt, tốc độ giống như người bình thường. Và hình như vẫn chưa trải qua tình huống ăn thịt người.
"Xem ra làm zombie cũng phải có tư chất, vẫn giữ được một số đặc tính khi còn sống."
Lâm Đông cảm thấy nữ zombie có tư chất không tệ, nếu bồi dưỡng nhất định sẽ trở thành một zombie nhanh nhẹn. Cô gái mặc áo thun trắng quần đùi ngắn, cột tóc đuôi ngựa, trông rất sảng khoái và sạch sẽ.