"Sao?" Đám người Triệu Bằng trong pháo đài nghe thấy tiếng máy nổ vang, trong lòng nhất thời cả kinh.
"Cái gì vậy?" Họ vội vã đến cửa, nhìn qua lỗ thông gió.
Chỉ thấy một con cự thú sắt thép đang chậm rãi chạy về phía mình.
"Cái này..."
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
"Máy xúc?"
"Chẳng lẽ zombie này từng là công nhân ư?"
Nhìn thấy cảnh tượng đó, nhận thức của mọi người đều bị đảo lộn. Vẻ mặt Hình Thiên Long bối rối, hắn vừa nhắc đến máy xúc xong, kết quả đã ứng nghiệm. Hắn không ngờ rằng, zombie sẽ biết lái máy xúc.
Vì vậy câu hỏi được đặt ra bây giờ chính là chiếc máy xúc kia mạnh đến đâu?
Lâm Đông tiếp tục đào bới, một cái hố lớn nhanh chóng xuất hiện trước cửa.
Mặt đất bên trong pháo đài bắt đầu sạt lở, ánh mặt trời chiếu từ dưới cửa vào bên trong.
"Đi lấy vũ khí đến đây, chuẩn bị chiến đấu với chúng." Hình Thiên Long bộc phát sự tàn nhẫn, quay đầu hạ lệnh.
Bất kể là dân anh chị, hay là công nhân xây dựng đều móc dao rựa ra hoặc là ống thép. Thậm chí có người còn mang cưa điện ra, phát ra những tiếng ồn ào.
Bọn họ người đông thế mạnh, khí huyết dâng trào.
"Đúng thế, liều mạng với bọn chúng."
Chẳng bao lâu, mặt đất dưới cửa bị đào xuyên qua. Tanker gào lên một tiếng là người đầu tiên chui vào, nâng một khối đá granite lên ném về phía đám đông. Tảng đá nặng ngàn cân nện trúng hai người, đè họ ngã xuống đất.
"Ha ha ha..." Sau đó nữ zombie tiến vào, một tên đàn anh đàn chị dùng mã tấu chém thẳng vào đâu cô.
Nhưng tốc độ của nữ zombie quá nhanh, tay gã kia vừa vung lên đã bị móng vuốt sắc bén của cô cắt nát cánh tay.
"Á." Tên giang hồ kêu lên một tiếng thảm thiết, vì quá đau đớn mà làm rơi mã tấu xuống đất.
Nữ zombie cúi xuống nhặt mã tấu lên, trên môi là nụ cười quỷ dị chém mã tấu xuống.
"Chết tôi." Tên giang hồ kinh hãi khiếp vía, lần đầu tiên thấy zombie biết chém người.
Nữ zombie đã được huấn luyện chuyên nghiệp, dùng mã tấu thành thạo như dùng đũa, chặt đứt cổ gã. Những người xung quanh thấy được cảnh này đều trợn mắt há mồm.
"Con zombie này biết dùng mã tấu sao?"
"Mẹ kiếp, chết tiệt!"
"Làm sao có thể chứ?"
"..."
Những giọng nói càng lúc càng kích động hơn, ngay khi bọn họ còn đang bàn luận thì một mũi tên bay đến xuyên thủng đầu một người. Liếc nhìn thoáng qua, thì tên zombie tiến sĩ đang cầm nỏ, lắp mũi tên thứ hai.
"Chết tiệt." Người vừa rồi còn la phải liều mạng lập tức mềm chân.
Họ hoàn toàn không phải là đối thủ của đám zombie này, đây sẽ là một vụ thảm sát. Bọn họ ném lại áo giáp bắt đầu chạy trốn, khi Lâm Đông bước vào thì cuộc chiến đã kết thúc. Trong pháo đài chất đầy thi thể, mùi máu tanh xộc vào mũi tựa như một lò mổ.
Khi Lâm Đông xuất hiện, ba zombie đàn em không giết chóc nữa, ngoan ngoãn đứng phía sau lưng hắn. Bọn họ vẫn có thể nhận ra có khí tức của người sống đến từ khắp nơi.
Trên mặt đất có một đống lửa vừa tàn, bên cạnh chất một đống xương trắng hếu, còn có dấu vết răng gặm cắn. Nhưng đó không phải là dấu răng zombie, là răng của nhân loại.
Không cần suy nghĩ nhiều, Lâm Đông cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Trong góc phòng truyền đến tiếng thở dốc suy yếu.
"Gào." Tanker gào về phía đó.
Nhưng khi Lâm Đông đi qua thì phát hiện có một người phụ nữ nằm trên mặt đất, còn hai chân cô ta đã bị cưa đứt. Chỗ đứt gãy dùng gân da siết chặt, được băng bó đơn giản bằng vải rách để tránh việc cô ta mất máu quá nhiều mà chết. Khi một người chết đi, nó sẽ sản xuất ra một loại virus zombie trong cơ thể.
Sắc mặt cô gái trắng bệch, khí tức suy yếu. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, nghe thấy tiếng động thì chậm rãi mở to hai mắt. Cô ta nhìn thấy zombie đằng sau lưng Lâm Đông, trong mắt không hề có sự sợ hãi.
Ngược lại còn có sự giải thoát, Lâm Đông đọc được suy nghĩ của cô ta. Cô ta đang khao khát hắn giết quách mình cho xong, để được thoát khỏi cảnh khổ sở này. Đối với cô gái mà nói, đám người Triệu Bằng còn tàn nhẫn hơn zombie.
Tanker hoá thân thành người đàn ông ấm áp, lập tức tự tay thoả mãn nguyện vọng của cô ta. Vì pháo đài chỉ có một lối vào, lúc này đám người Triệu Bằng và Hình Thiên Long trốn trong căn phòng cuối cùng, không còn lối thoát.
"Triệu tổng, chúng ta phải làm sao bây giờ? Lát nữa zombie sẽ tới!" Hình Thiên Long không thể nghĩ ra được điều gì.
Triệu Bằng vẫn bình tĩnh: "Zombie biết dùng vũ khí, còn biết xài máy xúc thì chúng phải có trí tuệ nhân loại, chúng ta có thể thử nói chuyện với chúng."
"Đúng, đúng, đúng." Hình Thiên Long liên tục gật đầu.
Gã cảm thấy rất có đạo lý, nếu như có thể nói chuyện thì tốt rồi, sẽ giữ được mạng sống. Trong lòng bọn họ nhen nhóm lên một tia hy vọng.
Triệu Bằng tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta và Lâm Đông kia có chút giao tình trước ngày tận thế, không chừng hắn sẽ buông tha cho chúng ta."
"Vậy thì quá tốt!" Hình Thiên Long lập tức bội phục, không hổ danh là Triệu tổng.
Quan hệ rộng cũng là cái tốt, ngay cả khi tận thế cũng rất có ích. Đúng lúc đó, đám Lâm Đông đã bước vào hành lang. Tiếng bước chân của bọn họ chậm rãi đi tới, khiến người ta cảm giác vô cùng áp bức.
Triệu Bằng nuốt nước miếng theo bản năng, trái tim vô cùng căng thẳng: "Đợi chút đã chú em Lâm, đừng giết anh chứ, chú em còn nhớ anh không? Anh đây là Triệu Bằng."
Còn hơn mười bước nữa, gã vội vàng mở miệng nói.
Lâm Đông đi tới, thông qua ánh mắt của hắn, gã biết hắn nhận ra mình.
"À." Lâm Đông chỉ gật đầu thôi.
Sau đó ba đàn em phía sau cũng không trực tiếp phát động công kích. Triệu Bằng nhất thời có chút mừng rỡ, có vẻ như mọi chuyện đã êm xuôi.