Chương 24: Thiên kim thật giả chính thức đối đầu

Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời

Tiểu Yasmola 05-05-2025 23:43:13

Từ Ngọc Dung năm nay hơn 40 tuổi, nhưng năm tháng không hiện rõ trên gương mặt. Trông như một phụ nữ trưởng thành xinh đẹp 30 tuổi. Tất nhiên, giữa đám người tinh ranh, đôi mắt mở to của Từ Ngọc Dung trông có vẻ ngốc nghếch, những suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng đều hiện rõ trên mặt. Ôn Đình Tung nhìn vẻ mặt của vợ thì biết đối phương đã hiểu lầm điều gì, đang định mở miệng giải thích tình hình, kết quả lại nghe Từ Ngọc Dung tận tình khuyên nhủ với Ôn Lê: "Cô bé à, tôi thấy cháu cũng là người thành thật, nhưng sao không làm việc thành thật chứ? Cháu cũng thấy đấy, gia đình chúng tôi sống hạnh phúc mỹ mãn, cần gì phải chen vào, hạnh phúc cố gắng chen vào sẽ không thể hạnh phúc đâu." Mọi người: "..." Thấy mọi người không nói gì, Từ Ngọc Dung lo lắng trong lòng, nghĩ rằng mình lại nói sai. Nhưng lén nhìn vẻ mặt phong phú của Ôn Tư Nhu, rất chắc chắn lần này mình cuối cùng đã nịnh đúng chỗ. Chỉ cần làm con gái của chồng vui lòng, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Từ Ngọc Dung nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Tung đang muốn nói lại thôi, ánh mắt đảo lên đảo xuống, trong mắt có chút thất vọng. Lão Ôn đối xử với bà thực ra cũng khá tốt, mỗi tháng đúng hạn cho bà năm triệu tiền tiêu vặt, không đủ còn có thể xin thêm. Chỉ là đàn ông đều có chung một căn bệnh, ăn trong chén nhìn trong nồi. Cô gái trước mắt trông cũng bằng tuổi Ôn Tư Nhu, xem ra lão Ôn lúc trẻ cũng không ít lần ăn vụng. Nghĩ vậy, vẻ mặt của Từ Ngọc Dung càng lúc càng phong phú. Nghĩ đến phần đáng khinh bỉ, thân thể theo phản xạ nghiêng ra ngoài một nửa, im lặng "phì" một tiếng về phía Ôn Đình Tung. Ôn Đình Tung: "..." "Bảo em bớt xem mấy bộ phim tình cảm sướt mướt của thằng hai đi, nhìn xem đầu óc em nghĩ toàn chuyện lung tung!" Ôn Đình Tung cảm thấy đầu càng đau hơn. Kết quả ngước lên nhìn, suýt nữa thì không kìm được vẻ mặt. Chỉ thấy Từ Ngọc Dung gật đầu, vẻ mặt như kiểu "thấy chưa, đạp trúng đuôi nên nhảy dựng lên rồi". Ôn Đình Tung cuối cùng không nhịn được nữa, nói cực nhanh: "Không có con riêng, Tư Nhu và Tiểu Lê hồi nhỏ vì một số nguyên nhân bị tráo đổi, Tư Nhu không phải con gái nhà họ Ôn, Tiểu Lê mới phải, từ nay về sau con bé mới là cô chủ của nhà họ Ôn." Từ Ngọc Dung: ??? "Cái gì?" Từ Ngọc Dung trợn trắng mắt được một nửa thì khẩn cấp kéo lại, mãi lúc sau mới hiểu được ý nghĩa lời Ôn Đình Tung nói. Thấy hai anh em nhà họ Ôn gật đầu khẳng định với mình, Từ Ngọc Dung lập tức suy sụp. Bà nịnh nọt bấy nhiêu năm nay, giờ bảo bà nịnh nhầm người rồi? Hơn nữa vừa lên đã ra oai phủ đầu với con gái mới? Đây là màn mở đầu thảm họa gì vậy? Từ Ngọc Dung càng nghĩ càng buồn bã, cảm thấy từ nay về sau mình không còn ngày tháng tốt đẹp nữa, ôm lấy Ôn Đình Tung mà khóc. Lần đầu Ôn Lê gặp mẹ kế này, thấy mẹ kế khóc sướt mướt, suy nghĩ một lúc rồi lấy giấy lau, nghiêm túc nói: "Dì đừng khóc nữa." Tiếng khóc của Từ Ngọc Dung đột ngột ngưng bặt, thấy Ôn Lê không hề so đo, trong lòng cảm động vô cùng. Ôn Lê thoạt nhìn có vẻ hiền lành nhã nhặn, chắc hẳn rất dễ sống chung, không giống kiểu người sẽ hành hạ mẹ kế. Lúc trước Từ Ngọc Dung chê bai Ôn Lê đủ điều, bây giờ càng nhìn càng ưng mắt. Kết quả giây sau liền nghe Ôn Lê mềm mại nói: "Trang điểm khói của dì bị lem rồi, phai màu luôn." Từ Ngọc Dung: !! Xong rồi, Ôn Lê đang ra oai phủ đầu mình đây! Ôn Lê vốn chỉ là nhắc nhở một cách thiện ý, nào ngờ tư duy của Từ Ngọc Dung lại nhảy cóc như vậy. Cô không cần xem tướng cũng biết Từ Ngọc Dung là người như thế nào, dù sao người mẹ kế này không giấu được chuyện gì, tâm tư nhỏ đều viết cả lên mặt rồi. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, Từ Ngọc Dung không phải người xấu xa gì. Ôn Lê ấn tượng khá tốt với Từ Ngọc Dung, bởi vì sau đó Từ Ngọc Dung trực tiếp dọn phòng của Ôn Tư Nhu ra cho cô ở. Ôn Tư Nhu biết được sau đó vô cùng khiếp sợ. Trước đây mọi người đều chiều chuộng cô ta, phòng cũng là phòng tốt nhất trong biệt thự. Giờ cô ta không phải cô chủ nhà họ Ôn nữa, Từ Ngọc Dung đổi mặt nhanh vậy sao? Cũng chỉ là một người vợ kế của nhà giàu, sở dĩ cưới bà hoàn toàn là vì mẹ ruột qua đời, bảo mẫu nhân lúc Ôn Đình Tung không có nhà ngược đãi cô ta, trải qua nhiều lần mới cưới một người vợ mà thôi. Nói là vợ, nhưng mục đích vẫn là để chăm sóc cô ta. Trong mắt Ôn Tư Nhu, bà chẳng khác gì bảo mẫu trong nhà. "Con còn chưa bị đuổi ra khỏi nhà, dì đã dám đối xử với con như vậy?" Ôn Tư Nhu nhìn đồ đạc của mình bị dọn ra ngoài từng món một, lúc này đôi mắt thật sự đỏ lên. Chẳng mấy chốc tiếng cãi vã của hai người lập tức thu hút cả nhà họ Ôn đến. Ôn Lê vốn được Ôn Tinh Minh mời đến phòng chơi game, lúc này cũng ra ngoài, trong tay ôm một thùng bắp rang to, thỉnh thoảng nhét vào miệng. Ôn Đình Tung hiểu rõ mâu thuẫn của hai người thì cũng im lặng. Bây giờ vẫn chưa rõ căn nguyên việc bị tráo đổi, cha mẹ của Ôn Tư Nhu cũng chưa tìm thấy, về tình về lý ông đều không thể đuổi cô ta đi. Cho nên ý của ông lúc trước là bảo Từ Ngọc Dung tìm phòng khác, dọn ra cho Ôn Lê ở. Nhưng rõ ràng ông đã đánh giá cao khả năng lý giải của Từ Ngọc Dung. Từ Ngọc Dung nghe xong lời Ôn Đình Tung, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ lộ vẻ tủi thân: "Không phải anh tự mình bảo em dọn phòng tốt nhất ra sao? Toàn bộ biệt thự phòng nào cũng như nhau, chỉ có phòng của Tư Nhu là cái gì cũng tốt nhất, hơn nữa căn phòng này vốn thuộc về Ôn Lê." Ôn Tư Nhu nghe xong lời này lập tức phản ứng lại. Đúng vậy! Dù Từ Ngọc Dung có bị người ta khinh thường thế nào, nhưng trên danh nghĩa vẫn là vợ của Ôn Đình Tung. Người khác bàn tán ghét bỏ sau lưng, nhưng cũng không dám đem ra nói thẳng mặt làm Từ Ngọc Dung tức giận. Còn cô ta thì sao, cũng chỉ là kẻ trộm chiếm vị trí của người khác! Trong lòng Ôn Tư Nhu bỗng thắt lại, một hơi không lên được cũng không xuống được. "Dì Từ nói đúng." Ôn Tư Nhu tội nghiệp nói: "Vốn dĩ căn phòng này nên thuộc về Tiểu Lê, bây giờ con trả lại cho cô ấy, con ở phòng khách là được." Nói xong, Ôn Tư Nhu lau một giọt nước mắt, vốn muốn nắm lấy tay Ôn Lê. Nhưng Ôn Lê dường như đã phát hiện đối phương có động tác, lùi về sau một bước, Ôn Tư Nhu vồ hụt. Ôn Tư Nhu sững người, sau đó cười khổ nói: "Tiểu Lê, trước đây là tôi không chấp nhận được sự thật, thái độ với cô không tốt, sau này tôi sẽ bù đắp cho cô." Nhà họ Ôn, cô ta nhất định phải ở lại! Ôn Lê chỉ là một đứa ngốc từ trên núi xuống, hoàn toàn không xứng với vị trí cô chủ nhà giàu. Qua một thời gian người nhà họ Ôn biết được Ôn Lê thô lỗ không biết phép tắc, không làm được trò trống gì, lúc đó sẽ biết cô ta xuất sắc thế nào! "Tôi không cần cô bù đắp." Ôn Lê không thích Ôn Tư Nhu, cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với người này: "Cô chỉ cần tránh xa tôi và người nhà tôi là được." Người nhà họ Ôn ít nhiều đều vướng chút sát khí, duy chỉ có cô ta sạch sẽ tinh khiết. Ôn Tư Nhu chỗ nào cũng toát ra vẻ kỳ quặc, Ôn Lê không thể không suy nghĩ nhiều. Nhưng vừa dứt lời, chợt thấy trong ánh mắt Ôn Tư Nhu lộ vẻ tuyệt vọng, khóc mà nói: "Là tôi có lỗi với cô, nhưng, nhưng tôi không nỡ rời xa bố và các anh, dù sao tôi cũng đã thật lòng ở bên họ 17 năm rồi, tình cảm 17 năm làm sao có thể nói cắt là cắt..." Ôn Lê lập tức cắt ngang khổ nhục kế của đối phương: "Tôi thấy cô không nỡ rời xa tiền của nhà họ Ôn thì có." Ôn Tư Nhu ngưng bặt tiếng khóc, kinh ngạc ngẩng đầu. Nhìn đôi mắt trong trẻo của Ôn Lê, có một khoảnh khắc, Ôn Tư Nhu cảm thấy Ôn Lê có thể nhìn thấu những suy nghĩ sâu trong lòng mình. Bất giác, lưng Ôn Tư Nhu toát mồ hôi lạnh! Có lẽ Ôn Lê không đơn giản như vẻ bề ngoài. Dưới hàng mi dài của Ôn Tư Nhu ẩn chứa đầy oán hận và độc ác, hai tay nắm chặt ống quần ở đùi, giọng run rẩy giải thích: "Tôi không có ý đó." Nhưng Ôn Lê không nghe, cô rất nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi có thể hiểu tâm trạng của cô." Ôn Tư Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu. Ôn Lê nghiêm túc đặt mình vào vị trí đối phương, sau đó trên mặt đầy vẻ xót xa: "Nếu là tôi, tôi còn tiếc của cải nhà họ Ôn hơn co nữa." Nghèo cả đời, giờ chỉ trông vào lần này phát tài. "Nhưng không có cách nào, ai bảo tôi không thích cô chứ?" Đúng lúc mọi người im lặng, Ôn Lê lại thẳng thắn lên tiếng. Miệng nói ghét bỏ, nhưng không ai có thể thấy trong mắt cô có bất kỳ cảm xúc hận thù hay ghét bỏ nào. Môi Ôn Tư Nhu mấy lần mở ra khép vào, cuối cùng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ôn Đình Tung. "Bố..." Ôn Đình Tung chưa kịp mở miệng, bên tai đã truyền đến giọng nói nhẹ nhàng uể oải của con gái ruột: "Bố, bố định để Ôn Tư Nhu ở lại sao?"