Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời
Tiểu Yasmola05-05-2025 23:43:12
Nói xong, trong lúc Tần Họa Lan đang ngỡ ngàng, Ôn Đình Tung đã giải thích tình hình với người quản lý ký túc xá, sau khi được đồng ý thì nhanh chóng lên tầng đón con gái xuống.
Trước khi đi còn không quên đe dọa: "Mẹ có thể thử xem."
Ôn Tư Nhu vẫn chưa nói gì, sắc mặt tái nhợt, nhìn bóng lưng của cha con họ đi xa dần, trong ánh mắt không còn chút cảm xúc nào.
——
Trên xe, Ôn Đình Tung và Ôn Lê đều không nhắc lại chuyện hôm nay nữa.
Trong lòng Ôn Đình Tung đầy áy náy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con gái, cuối tuần này có kế hoạch gì không?"
Ôn Lê: "Làm bài tập ạ."
Ôn Đình Tung có phần lo lắng Tần Họa Lan chưa từ bỏ ý định sẽ lại đến gây rắc rối cho Ôn Lê: "Hay là cuối tuần này đi với bố đến công ty nhé."
Ôn Lê nghĩ ở đâu cũng vậy, nên không từ chối.
Vì thế ngày hôm sau, khi Tần Họa Lan lại đến biệt thự, ngoài việc phát hiện biệt thự đã thay đổi hoàn toàn, không một ai trong nhà họ Ôn có mặt!
Biệt thự nhà họ Ôn...
Đã hơn một tháng kể từ khi Ôn Tư Nhu rời khỏi nhà họ Ôn.
Khi xe vừa đến cổng biệt thự, bọn họ còn tưởng đi nhầm chỗ.
Tần Họa Lan đứng trước cổng biệt thự, nhìn cánh cổng được xây dựng với chi phí bảy con số giờ trở nên như thế này, lập tức biết ai đứng sau tất cả.
Hôm qua, qua thái độ của Ôn Đình Tung bà ta đã biết ông thương Ôn Lê, nhưng không ngờ lại cưng chiều đến mức này.
"Thật là làm loạn!"
Tần Họa Lan sinh ra trong gia đình thư thương, cả đời sống quy củ, nhìn cảnh tượng trước mắt giọng nói run rẩy.
Mà khi bà ta bước vào trong, phát hiện biệt thự ngoài người giúp việc, không một ai có mặt.
Tần Họa Lan làm sao không hiểu.
Bà ta gọi cho Ôn Đình Tung mấy cuộc điện thoại, điện thoại đều được kết nối ngay lập tức, nhưng đều do thư ký trả lời.
Bất kể bà ta nói gì, thư ký đều chỉ trả lời hai chữ... đang họp, khiến Tần Họa Lan tức đến đau tim.
Ôn Tư Nhu thấy Tần Họa Lan liên tục gọi điện mấy lần, tay nắm chặt lại, bóp quần áo đến nhăn nhúm.
"Xem ra bố thực sự không muốn gặp cháu." Dưới hàng mi dày và dài của Ôn Tư Nhu ngấn lệ, giọng nói không khỏi có chút tủi thân.
Tần Họa Lan lập tức xót xa, vội vàng nói: "Đâu phải lỗi của cháu, rõ ràng là lỗi của Ôn Lê, mà cháu cũng vậy, xảy ra chuyện lớn như thế sao không nói với bà ngay, nếu không phải cô Trương nói cho bà biết, bà vẫn còn bị giấu chẳng hay biết gì."
Tuy giọng Tần Họa Lan có vẻ trách móc, nhưng ánh mắt lại đầy xót thương.
Bà ta không thể nào thích nổi hai người vợ của Ôn Đình Tung, người vợ đầu xinh đẹp như hồ ly tinh, người vợ thứ hai cũng xinh đẹp, nhưng lại là người vừa không có đầu óc lại còn nhiều tâm tư.
Bà ta nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Nhưng Ôn Tư Nhu thì khác, Tư Nhu là đứa bà ta nuôi từ nhỏ đến lớn, tình cảm mười bảy năm làm sao có thể nói cắt là cắt đứt được.
Hơn nữa, Ôn Lê từ nông thôn lên, đầy thói xấu, hoàn toàn không thể đem ra ngoài khoe được.
Theo bà ta thì không bằng đâm lao thì phải theo lao, cho con bé kia một số tiền lớn rồi cuốn xéo xa một chút cho rồi.
Nhưng những lời này Tần Họa Lan không nói với ai, bà ta hiểu rõ nếu thật sự làm vậy, quan hệ giữa bà ta và Ôn Đình Tung sẽ thực sự xong rồi.
"Bà nội, cháu không muốn để bà khó xử." Ôn Tư Nhu tựa đầu lên vai Tần Họa Lan, giọng nhỏ nhẹ than phiền một câu: "Cô Trương cũng thật là, sao lại nói ra khiến bà lo lắng chứ."
"Con bé này." Trong lòng Tần Họa Lan càng thêm xót xa.
Nói xong, ánh mắt bà ta đột nhiên thay đổi, phát ra một tiếng hừ lạnh: "Bọn chúng không về, chúng ta cứ ở nhà đợi, bà không tin bọn chúng không có đứa nào về!"
Nói xong, Tần Họa Lan liếc nhìn ba bức tranh treo cạnh lò sưởi thấy phiền lòng: "Treo cái gì vậy, tháo xuống vứt đi cho tôi!"
——
Tập đoàn Ôn thị, Ôn Đình Tung nghe được điện thoại từ người giúp việc ở nhà gọi đến, lập tức đau đầu không thôi.
Nhìn con gái đang gãi đầu gãi tai làm bài tập, Ôn Đình Tung khẽ thở dài.
"Tiểu Lê."
Thấy sắp tan làm rồi, mặc kệ thế nào cũng phải về nhà.
Ôn Lê ngẩng đầu lên, Ôn Đình Tung nói: "Đi tìm anh cả con, về nhà thôi."
Ôn Lê gật đầu, cất sách vở vào cặp, sau đó sang phòng bên cạnh tìm anh trai.
Tuy nhiên khi đến nơi thì không thấy ai.
Trợ lý nói với cha con họ Ôn: "Tổng giám đốc có cuộc hẹn tiệc rượu gấp, nói tối nay sẽ về muộn."
Ôn Đình Tung không nghĩ nhiều, nhà họ Ôn có sản nghiệp lớn, hiện tại chỉ có con cả ở công ty, con thứ hai và thứ ba đều có sự nghiệp riêng, vì vậy ngoài dịp lễ tết, rất ít khi có thời gian quây quần.
Những tình huống như hôm nay cũng thường xuyên xảy ra.
Chỉ là Ôn Lê đứng trong văn phòng của anh cả không rời đi, ánh mắt quét qua xung quanh, lông mày nhíu lại càng lúc càng chặt, như có điều gì đó lo lắng.
"Sao vậy?"
Ôn Lê nhìn thấy trong phòng quanh quẩn sát khí như có như không, khẽ nói với Ôn Đình Tung: "Lần này anh cả ra ngoài có thể gặp nguy hiểm, tình hình trong phòng không ổn lắm."
Những ngày này Ôn Lê án binh bất động, không phải không muốn giải quyết chuyện trong nhà, mà là đạo huyền thuật kỳ diệu, không phải muốn thay đổi mệnh là có thể thay đổi được.
Giải quyết chuyện của anh hai là vì có pho tượng Phật làm trung gian, cô phá hủy tượng Phật, vấn đề của anh hai tự nhiên được giải quyết một nửa.
Nhà họ Ôn bị sát khí xâm nhập nhiều năm, nhưng hiện tại lại không ảnh hưởng chút nào, một là vì bản thân nhà họ Ôn có công đức lớn, hai là khí vận không thể bị tổn hại ngay lập tức, mà là như nước nhỏ giọt đục đá, dần dần mất đi.
Nếu như lúc đầu Ôn Tinh Minh gặp chuyện thì nhà họ Ôn giống như một bình tụ bảo có lỗ thủng, chỉ cần xuất hiện một lỗ thì những hạt cát chứa khí vận sẽ từng chút một rò rỉ ra ngoài, cho đến khi bị vắt kiệt không còn gì.
Nhưng hiện tại, bình tụ bảo có vẻ lờ mờ lại có dấu hiệu lung lay.
Ôn Đình Tung sớm biết Ôn Lê hiểu về huyền học, nếu không ông cũng không để Ôn Lê tự ý thay đổi biệt thự như vậy.
"Nó đi dự tiệc ở đâu?"
Thư ký vẫn đứng bên cạnh, không nghe được Ôn Lê nói gì với Ôn Đình Tung, nhưng thấy sắc mặt chủ tịch nghiêm trọng, lập tức nói ra địa điểm.
Sau đó hai cha con như một cơn gió biến mất trước mặt anh ta.
Khi Ôn Đình Tung ngồi vào ghế phụ lái, Tần Họa Lan lại gọi điện đến.
Ông chỉ liếc nhìn một cái, trực tiếp chặn số, rồi đạp ga đi cứu con trai.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Ôn Lê không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ có thể nhanh chóng tính toán tình hình của Ôn Ngôn Sơ bằng tay.
Sau khi tính toán bốn năm phút, tay Ôn Lê khựng lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn còn kịp."
Ôn Đình Tung nghe vậy, lập tức thở phào.
Nhưng trong lòng lo lắng, liên tiếp vượt qua hai đèn đỏ.
Xe chạy trong khu phố gần hai mươi phút, cuối cùng đến trước cửa một khách sạn sang trọng lộng lẫy.
Người gác cửa thấy một chiếc xe sang như vậy, vội vàng tiến lên đón tiếp.
Ôn Đình Tung là khách quen của khách sạn này, quản lý khách sạn vừa nghe tin liền vội vàng lên phục vụ.
Khi nghe là đến tìm Ôn Ngôn Sơ, quản lý khách sạn vội vàng nói: "Anh Ôn đang đàm phán kinh doanh ở phòng VIP tầng năm."
Nói xong, quản lý khách sạn dẫn hai người lên tầng.
Phòng VIP tầng năm không mở cửa cho tất cả mọi người, mà phải chi tiêu một số tiền nhất định ở khách sạn mới đủ tư cách lên.
Vì vậy nhiều gia đình giàu có hoặc doanh nhân thành đạt ở thành phố A đều lấy làm tự hào khi được lên tầng năm, cố gắng hết sức để chi tiêu ở khách sạn.
Tuy nhiên tầng năm khác với các tầng khác.
Vừa ra khỏi thang máy, hành lang dài xung quanh được trải thảm, đi lên trên rất mềm mại.
"Chủ tịch Ôn, cậu chủ nhà ngài đang ở trong này..."
Quản lý tươi cười đẩy cửa phòng VIP, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh ta hoảng sợ đến mức máu chảy ngược, nụ cười cứng đờ trên mặt.