Chương 40: Bà cụ Ôn

Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời

Tiểu Yasmola 05-05-2025 23:43:12

Giọng nói quen thuộc, cái tên tương đồng, khuôn mặt y đúc. Đây chẳng phải là người sư đệ ngày ngày đi theo sau lưng cô nhặt ve chai đó sao? Từ một kẻ ăn xin biến thành giáo viên chủ nhiệm lớp 12? Ôn Lê chỉ vào Sở Minh Đài, mắt trợn tròn đến mức như muốn lồi ra ngoài, nửa ngày chỉ thốt lên được vài chữ "anh". Tiếng động Ôn Lê gây ra quá lớn, khiến mọi người theo phản xạ đều nhìn về phía cô. Sở Minh Đài nói: "Ôn Lê, có phải em nhìn thấy thầy quá hưng phấn không?" Hưng phấn cái đầu! Sở Minh Đài bật cười, đưa mắt ra hiệu cho Ôn Lê, cô mới miễn cưỡng ngồi xuống. Việc đột ngột thay đổi giáo viên chủ nhiệm khiến mọi người không ngờ tới. Một nam sinh trong lớp gan dạ hơn một chút không nhịn được hỏi: "Thưa thầy, giáo viên chủ nhiệm cũ của chúng em đâu ạ?" Sở Minh Đài đáp: "Thầy Lăng đã bị nhà trường sa thải, nên một năm tới thầy sẽ dạy các em. Thời gian gấp rút, chúng ta hãy mở sách ra..." Chưa đợi mọi người phản ứng, Sở Minh Đài đã bắt đầu giảng nội dung trong sách giáo khoa. Đây là lần đầu tiên Ôn Lê không nghe giảng bài, đầu óc toàn nghĩ về việc sao tiểu sư đệ ăn xin lại giấu cô chuyện có được công việc ổn định thế này. Vậy nên vừa tan học, Sở Minh Đài vừa bước ra khỏi lớp, Ôn Lê đã theo sát phía sau. Sở Minh Đài thậm chí chưa kịp về đến văn phòng đã bị Ôn Lê lôi kéo lên sân thượng của trường. "Sư tỷ." Giọng Sở Minh Đài có chút bất lực, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy còn có chút chột dạ. Ôn Lê trừng mắt nhìn anh ta, vẻ mặt không vui: "Giải thích cho ta đi." Ôn Lê là chưởng môn, nhưng trên cô còn có một sư huynh lớn tuổi nhất, dưới còn có năm sư đệ. Sở Minh Đài đứng thứ ba, từ nhỏ do âm khí quá thịnh thường bị ma quỷ quấy nhiễu, cha mẹ quen biết sư phụ nên đã gửi con đến đó. Lúc đó Ôn Lê còn nhỏ, khi ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thêm một sư đệ làm sao không thấy hiếm lạ chứ. Sư môn vốn nghèo, Ôn Lê cũng chẳng có gì để cho, nhưng mỗi lần đều đem phần lớn số chai lọ nhặt được cho sư đệ của mình, bọn họ cứ thế ở bên nhau vài năm, sau đó Sở Minh Đài được cha mẹ đón về, Ôn Lê và anh ta gặp nhau cũng ít đi. Cứ tưởng sư tỷ đệ đều nghèo, ai ngờ chỉ mình cô nghèo thôi? "Sư tỷ, đệ chưa bao giờ nói mình nghèo cả." Sở Minh Đài đầy vẻ bất lực. Anh ta lớn hơn Ôn Lê mười tuổi, khi bái sư ký ức rất sâu sắc, dù anh ta xuất thân từ gia đình bình thường nhưng trong nhà không nghèo khó, quần áo cũng bình thường. Cũng không biết tại sao sư tỷ lại nghĩ toàn bộ sư môn đều là những kẻ nghèo rớt mồng tơi. Rõ ràng chỉ có hai người sư phụ và Ôn Lê là nghèo thôi. Tuy nhiên nghe xong câu này Ôn Lê càng tức giận hơn, đấm một cú vào cánh tay Sở Minh Đài. Sở Minh Đài đau đến mức hít một hơi. Tiếp đó là giọng nói tức giận của cô gái nhỏ: "Giàu có rồi chớ quên bạn cũ! Nếu đệ và các sư huynh đệ đều không nghèo, sao không cho ta và sư phụ một ít tiền tiêu, đệ có biết chúng ta sống thế nào không!" Để có cơm ăn, mỗi ngày cô và sư phụ đều bị quản lý thanh phố đuổi chạy khắp nơi, tối muộn còn phải đi nhặt ve chai. Lúc nhỏ thấy Sở Minh Đài cơ thể gầy gò yếu ớt, như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay, cô còn đem vai chai nhặt được cho sư đệ. Ôn Lê càng nghĩ càng tức, nước mắt như sắp trào ra, hét lớn: "Trả lại chai lọ cho ta!" Sở Minh Đài: "..." Chàng trai thở dài thườn thượt, nhìn Ôn Lê muốn nói lại thôi. Ôn Lê liếc nhìn anh ta, lửa giận trong lòng càng bùng lên: "Ánh mắt đó của đệ là có ý gì?" Sở Minh Đài: "Sư tỷ, tỷ và sư phụ tam khuyết ngũ tệ, lúc đệ vừa bái nhập sư môn dẫn tỷ đi ra ngoài ăn cơm, kết quả xui xẻo suốt ba tháng." Ôn Lê sững người, giọng nói bỗng nhỏ đi hai phần: "Ta tưởng là chính đệ xui xẻo..." Trong ký ức Sở Minh Đài quả thực xui xẻo một thời gian, nhưng cô vẫn luôn nghĩ đó là do anh ta vốn xui xẻo. Cơn giận của Ôn Lê lập tức tan biến, chợt nhận ra có chút ngượng ngùng. Lén nhìn chiếc áo bị mình túm đến nhăn nhúm, hỏi: "Vậy, vậy sao trước đây đệ không nói?" "Đệ vẫn luôn tưởng rằng sư tỷ tự biết." Sở Minh Đài thấy có chút buồn cười. "Vậy sao đệ đột nhiên đến làm giáo viên chủ nhiệm lớp ta?" "Ba tháng trước, sư phụ đột nhiên gọi điện cho đệ, nói sư tỷ sắp xuống núi tìm người thân, bảo đệ và các sư huynh đệ hỗ trợ chăm sóc, nhưng lúc đó bọn đệ đang có nhiệm vụ không thể về kịp, khi về thì sư phụ đã qua đời, tỷ cũng đã xuống núi rồi." Lúc đó bọn họ rất lo lắng, vội vàng tìm kiếm tin tức của Ôn Lê. Sau đó mới biết sư tỷ đã về nhà. Mấy sư huynh đệ bọn họ ngoài công việc bản thân ra còn có nhiệm vụ khác, vì vậy sau khi bàn bạc, cuối cùng anh ta đã nộp đơn xin đến trường học để chăm sóc Ôn Lê. "Người nhà họ Ôn đối xử với tỷ tốt không?" Sở Minh Đài không nhịn được hỏi. Ôn Lê vẫn đang thất thần, nghe thấy câu này bị cắt đứt dòng suy nghĩ, theo phản xạ gật đầu: "Tốt chứ, hơn nữa sau khi về nhà ta không còn nghèo nữa." Sở Minh Đài muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thay vào đó là thở phào nhẹ nhõm: "Bọn họ đối xử tốt với tỷ thì bọn đệ cũng yên tâm rồi." Hai người nói chuyện xong, Ôn Lê mới quay về lớp học. Sở Minh Đài thường xuyên kèm thêm cho Ôn Lê, tuy cô không theo kịp tốc độ giảng dạy, nhưng trong mắt Sở Minh Đài thì tiến bộ rất nhanh. Cho đến thứ Tư này, Ôn Tư Nhu vốn đã mấy ngày liền không đến trường cuối cùng cũng xuất hiện. Chỉ là lần này trở lại sắc mặt cô ta tái nhợt, trông rất mệt mỏi. Tháng sau Ôn Tư Nhu sẽ được đưa ra nước ngoài, cả đời này không cần nghĩ đến chuyện trở về nữa. Tuy nhiên điều khiến Ôn Lê ngạc nhiên là, chỉ ba ngày không gặp, trên người Ôn Tư Nhu đã đầy oán khí, làn khói đen quấn quanh toàn thân cô ta, khiến cả người trông âm u hẳn. Chỉ vài ngày không gặp, như đã thành một người khác. Ôn Tư Nhu dường như cảm nhận được ánh mắt của Ôn Lê, khóe miệng bỗng nở một nụ cười. Ôn Lê nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhưng hiện tại Ôn Tư Nhu chưa có động tĩnh gì, dù cô có thể xem mệnh đoán quẻ, nhất thời cũng không biết đối phương sẽ làm gì tiếp theo. Những ngày ở trường trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày Ôn Lê mở mắt ra là học tập, tối về ký túc xá tắm rửa một chút là ngã lưng ra giường ngủ. Dù vậy, Ôn Lê vẫn rất thỏa mãn. Kiến thức trong sách vở từng chút một đi vào não cô, đó là thứ cô có thể nắm bắt được. Ôn Lê đang dùng tốc độ nhanh nhất của mình để cố gắng hấp thu những thứ thiếu sót trong 17 năm qua. Một tuần trôi qua trong chớp mắt, Ôn Lê về ký túc xá thu dọn quần áo thay đổi của mình chuẩn bị mang về nhà. Giữa tháng 9, thời tiết đột ngột trở lạnh, Ôn Lê đang ngồi xổm trước vali, đang nghĩ xem nên mang những bộ quần áo nào về. Trong cuộc sống cô hoàn toàn không cần phải sắp xếp, trước 17 tuổi theo sư phụ mỗi ngày đều mặc vài bộ đạo bào thay đổi, sau khi xuống núi trải qua hai ngày khổ sở thì được Hoắc Ứng Hoài đón về nhà anh ở, quần áo được đưa đến theo từng bộ. Quần áo khi khai giảng đều do Ôn Đình Tung và Từ Ngọc Dung chuẩn bị. Cuộc sống của cô vốn đơn giản, giờ đột nhiên có nhiều quần áo như vậy, ngay cả việc mang cái gì về nhà cô cũng cảm thấy khó lựa chọn. Đang nghĩ ngợi, bỗng có một bạn học đứng ở cửa phòng ký túc, thở hổn hển dựa vào cánh cửa gỗ màu xanh đen: "Ôn Lê, dưới tầng có một bà cụ, nói là tìm cậu."