Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời
Tiểu Yasmola05-05-2025 23:43:13
Ôn Đình Tung quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy của con gái mình.
Mặc dù đôi mắt trong sáng và thuần khiết, nhưng ông luôn cảm thấy nếu chỉ cần gật đầu một cái, hôm nay cô con gái này có thể đánh ông một trận.
Ôn Đình Tung lạnh sống lưng, khuôn mặt thường lạnh lùng giờ có chút xúc động, vội vàng giải thích: "Bố không có ý đó."
"Vậy là đồng ý để Ôn Tư Nhu đi." Ôn Lê từ từ gật đầu khẳng định.
Ôn Tư Nhu đột ngột ngẩng đầu, môi run rẩy, nhìn Ôn Đình Tung với vẻ không thể tin được, cuối cùng không nhịn được nức nở, trông như muốn phản kháng nhưng không thể phản kháng.
Thấy vậy, Ôn Đình Tung đau đầu không thôi.
Con gái ruột không chấp nhận Ôn Tư Nhu, ông vốn muốn hai người có thể sống hòa thuận nhưng giờ đành từ bỏ ý định đó.
Khi ông còn đang phân vân, Ôn Tư Nhu đột nhiên nghẹn ngào lên tiếng: "Bố, bố đừng khó xử nữa, con sẽ đi."
Khi Ôn Tư Nhu bất ngờ lên tiếng, mọi người trong nhà họ Ôn đều nhìn cô ta với ánh mắt ngạc nhiên.
Mà trong một góc phòng, một phụ nữ trung niên mặc đồng phục lao công nghe thấy câu nói này, sắc mặt lập tức đau lòng, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào lưng Ôn Lê.
Ôn Lê cảm thấy lạnh sống lưng, theo bản năng quay người lại nhưng nhìn một vòng chẳng thấy gì.
Lúc này Ôn Tư Nhu phải đi, tâm trạng Ôn Lê rất tốt nên cũng chẳng để ý những chuyện này.
Lúc này Ôn Tư Nhu lau nước mắt ở đuôi mắt, hàng mi dày vẫn còn đọng những giọt lệ, cả đuôi mắt đỏ hoe một mảng, trông rất đáng thương.
Cô ta nói: "Con không nên mơ tưởng tình thân, mười bảy năm sống như cô chủ nhà giàu đều là con ăn cắp được, giờ theo lý phải trả lại thôi."
Giờ cô ta tiến thoái lưỡng nan, rõ ràng Ôn Đình Tung coi trọng tình thân ruột thịt hơn, chỉ vì điểm này, cô ta phải làm cho Ôn Đình Tung thương yêu mình ở mức độ cao nhất.
Sau đó cô ta nhìn Ôn Lê: "Giờ bố và anh, tôi đều trả lại cho cô..."
"Cô biết là tốt rồi." Ôn Lê hài lòng gật đầu, nhìn nước mắt của Ôn Tư Nhu muốn rơi mà không rơi được, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Những lời tiếp theo của Ôn Tư Nhu bị nghẹn trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được, mặt đỏ bừng.
Ôn Tư Nhu cúi đầu, trong mắt đầy oán hận, nhưng giọng điệu vẫn nhỏ nhẹ cẩn thận: "Tôi sẽ nhường vị trí cô chủ nhà họ Ôn, nhưng dù sao tôi cũng đã sống với bố và các anh mười bảy năm, tôi vẫn mong có thể thỉnh thoảng về thăm bố và các anh."
Ôn Lê khoanh tay trước ngực, ánh mắt bễ nghễ.
Mặc dù chiều cao không cao lắm, nhưng luôn có vẻ từ trên cao nhìn xuống.
Cảm giác này khiến Ôn Tư Nhu cảm thấy mình như bị đày xuống bụi đất, rõ ràng mình đã sống trong nhung lụa mười bảy năm, đến cùng chỗ nào không bằng một Ôn Lê vừa từ vùng núi ra?
Nhưng Ôn Lê không nói gì, cha con nhà họ Ôn cũng không dám lên tiếng.
Bọn họ có tình cảm với Ôn Tư Nhu không sai, nhưng con gái ruột, em gái ruột của họ đã chịu khổ ở bên ngoài mười bảy năm, hơn nữa trước đây Ôn Tư Nhu còn nhiều lần xúc phạm Ôn Lê.
Con người không phải thánh nhân, làm sao có thể không để tâm đến những lời nói của Ôn Tư Nhu.
Ôn Tư Nhu không biết người nhà họ Ôn nghĩ gì, thấy Ôn Đình Tung không lên tiếng, trong lòng hơi sốt ruột.
Không biết đã qua bao lâu, Ôn Lê đột nhiên từ từ gật đầu: "Được thôi, miễn là cô không ở lại nhà là được."
Tất cả mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt Ôn Tư Nhu lập tức sáng lên, mặt đầy biết ơn, hứa hẹn: "Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp ân dưỡng dục của bố."
Ôn Lê nghe xong không nhịn được trợn mắt, không chút nương tình vạch trần bộ mặt giả tạo của Ôn Tư Nhu: "Ông ấy có ba người con trai và còn có tôi là con gái ruột, còn có một biệt thự to như vậy, về già thì có thể thiếu thốn gì chứ, cần cô báo ân sao?"
Cô không rõ thực lực nhà họ Ôn đến đâu, nhưng nhìn biệt thự to như vậy, nếu sau này không có tiền, bán đi hoặc cho thuê cũng không đến nỗi chết đói.
Hơn nữa chỉ cần người nhà họ Ôn không chết hết, sẽ không bao giờ có ngày phải bán nhà.
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Ôn Lê, Ôn Tư Nhu như nghẹn ở cổ họng, không nói được lời nào.
Chưa đến nửa ngày, chiến tích của Ôn Lê đã rõ ràng.
Dưới sự giám sát của Ôn Lê, Ôn Tư Nhu thậm chí không được ngủ lại nhà, ngay ngày hôm đó đã chạy về đoàn phim.
Ôn Lê chẳng để tâm, tối đó nằm trên chiếc giường lớn mới thay, nằm thành hình chữ đại, trong lòng cảm thán về nhà thật không dễ dàng.
Mặc dù vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng Ôn Lê vẫn không quên gửi tin nhắn cho Hoắc Ứng Hoài mỗi tối.
Ôn Lê: [nhãn dán Nhạc Vân Bình xoay vòng]
"Em về nhà rồi, hôm nay còn đuổi Ôn Tư Nhu đi nữa (vui vẻ)"
Lúc này Hoắc Ứng Hoài đang họp tại nhà, giữa lúc nói chuyện thì tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Giọng nói đang nói lập tức ngừng lại, tiện tay cầm điện thoại lên, sau khi thấy tin nhắn Ôn Lê gửi, khóe miệng Hoắc Ứng Hoài khẽ nhếch lên nụ cười nhạt.
Sau đó vào tải khoản WeChat tải xuống nhiều biểu tượng cảm xúc phổ biến hiện nay, chọn lựa kỹ càng một cái gửi cho Ôn Lê.
Hoắc Ứng Hoài: [nhãn dán "Vũ trụ vô địch tia chớp xoáy lên trời nổ tung"]
Hình ảnh là một khuôn mặt vàng méo mó đang cười, ở mép còn có hai bàn tay giơ ngón cái.
Bên Ôn Lê không có phản hồi, Hoắc Ứng Hoài lại gửi thêm một tin nhắn: "Quần áo của em ở bên này không cần chuyển đi, sau này nếu công việc bận có thể ở lại vài đêm."
Một lúc sau, Ôn Lê bên kia gửi một nhãn dán chú chó gật đầu, ý là đồng ý.
Hoắc Ứng Hoài thấy vậy, đầu ngón tay khẽ gõ bàn làm việc, tâm trạng rất tốt.
Anh mới trải nghiệm niềm vui nuôi nhóc con, còn chưa nuôi lớn, sao có thể để cô nhóc này đi được?
——
Ngày hôm sau, Ôn Lê ngủ đến tám giờ sáng, khi xuống nhà thì cha con nhà họ Ôn đều đang ngồi trên bàn ăn.
Ba người đều có quầng thâm đậm dưới mắt, Ôn Tinh Minh thậm chí còn ngáp liên tục.
Nhưng khi nhìn thấy Ôn Lê xuống tầng, Ôn Tinh Minh lập tức tỉnh táo, vẫy tay với Ôn Lê, giọng vui vẻ: "Tiểu Lê, mau đến đây ăn sáng!"
Ôn Lê lập tức ngồi xuống bên cạnh Ôn Tinh Minh, sau khi ngồi xuống nhìn các món ăn trên bàn dài, thèm chảy nước miếng.
Thấy vậy, Ôn Đình Tung vội nói: "Không biết con thích ăn gì, nên làm mỗi món một chút."
Trong lòng Ôn Đình Tung thấp thỏm, dù có mối quan hệ huyết thống khiến ông muốn gần gũi con gái, nhưng mười bảy năm không ở cùng nhau khiến ông rất lo lắng mình làm chỗ nào đó không tốt.
"Không cần không cần, món nào con cũng thích ăn."
Ôn Lê tự nhiên thoải mái, dù chưa từng ở cùng cha con nhà họ Ôn, nhưng cô xem trên TV đều nói người một nhà không nói hai lời, không làm những điều giả tạo, rất tự nhiên bắt đầu ăn.
Thấy dáng vẻ thoải mái của Ôn Lê, Ôn Đình Tung càng thêm hài lòng: "Trước đây con ở ngoài chịu khổ rồi."
Ôn Lê vừa ăn vừa gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, sư phụ con người cũng xui xẻo, trước đây còn có thể xem bói dưới núi, nhưng mấy năm gần đây quản chặt, hai người chúng con chỉ có thể đi nhặt ve chai bán."
Tuy mọi người đều thích cho cô chai lọ, nhưng cô ăn nhiều lắm!
Thật sự chưa bao giờ được ăn no.
Ôn Lê nói xong, lại cắn một miếng to bánh bao, hoàn toàn không biết cha con nhà họ Ôn nghe xong đều muốn khóc.
Sau khi ăn xong, người phải đi làm thì đi làm, trước khi đi anh cả Ôn Ngôn Sơ nói với Ôn Lê: "Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, mẫu giám định của em và Tư Nhu bị thực tập sinh dán nhầm nhãn khi kiểm tra, nhưng em yên tâm, dù là bệnh viện bế nhầm hay giám định sai, anh và bố đều sẽ điều tra đến cùng."
Ôn Ngôn Sơ cảm thấy một loạt sự việc này quá trùng hợp.
Ôn Lê bị lạc mất từ nhỏ, nhãn báo cáo giám định quan hệ cha con cũng bị dán nhầm.
Nhưng hôm qua anh ấy xem camera giám sát thực tập, thực sự là do thực tập sinh không quen thao tác nên dán nhầm nhãn.
Ôn Ngôn Sơ nhất thời không nghĩ ra manh mối, nhưng là anh cả, anh ấy nghĩ dù thế nào cũng phải cho em gái một lời giải thích cho 17 năm qua.
"Đã có kết quả rồi ạ?" Ôn Lê có chút ngạc nhiên.
Ôn Ngôn Sơ gật đầu.
"Vậy cứ làm theo lời anh cả nói."
Nói xong, Ôn Lê đột nhiên nhớ ra thứ mình chuẩn bị từ sáng sớm,"Bố, anh cả, đây là bùa hộ mệnh con chuẩn bị cho hai người."
Bùa hộ mệnh Ôn Lê đưa ra tinh xảo hơn nhiều so với cái lấy đại trước đây, bề mặt còn có một túi gấm đỏ mỏng, trên đó thêu những văn tự phù chú màu vàng phức tạp.
Ôn Tinh Minh đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng nói: "Bố, anh cả, hai người mau nhận đi!"
Lúc trước ở đám cháy chính là những lá bùa này đã cứu mạng anh ấy.
Khi đó phòng sập xuống, nhưng xung quanh anh ấy như có mấy tấm khiên bảo vệ dựng lên, sau khi tấm khiên vỡ, những thanh gỗ đã cháy thành than rơi lên người anh ấy, nhưng ngay cả quần áo cũng không bị cháy đen.
Bùa của Tiểu Lê đúng là bảo bối.
Ôn Tinh Minh thấy anh cả do dự, có vẻ cảm thấy túi gấm đỏ rực này không hợp với bộ vest của mình, Ôn Tinh Minh không nhịn được nữa.
Nghĩ bụng em gái còn chưa cho anh ấy nữa!
"Anh không muốn thì đưa em, em..."
Ôn Tinh Minh vừa định giơ tay ra thì Ôn Ngôn Sơ đã nhanh chóng đeo túi gấm vào cổ.
Anh ấy liếc nhìn em trai, như thể đang khoe khoang: "Em gái tặng, sao anh có thể không nhận."
Ôn Tinh Minh định lấy cái của cha già, nhưng vừa quay đầu lại, bố anh ấy đã như một kẻ si tình vui vẻ cầm túi gấm ngắm nghía kỹ lưỡng, rồi nghiêm túc đeo vào cổ.
"Anh cả nói đúng, em gái con tặng cho chúng ta, chúng ta nhất định phải giữ gìn cẩn thận."
Con gái ông nghĩ cho bọn họ đấy!
Trước đây Ôn Đình Tung lo sợ không thể sống chung hòa thuận với con gái, bây giờ xem ra lo lắng thừa thãi.
Ông nắm chặt bùa bình an ở ngực, không nhịn được nói: "Tiểu Lê, có tâm lắm, còn đặc biệt thêu túi gấm cho bố, bố nhất định sẽ đeo mỗi ngày."
Ôn Lê: ???
Cô cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên hiểu ra Ôn Đình Tung nói đến là những văn tự phù chú màu vàng trên túi gấm.
Cô thật thà nói: "Con không thêu đâu, túi gấm là con mua trên mạng, rất rẻ, một hào (0,1 tệ) một cái, con mua mấy trăm cái, nếu bố thích lần sau con tặng thêm vài cái để bố thay đổi."
Nụ cười của Ôn Đình Tung đột nhiên cứng đờ, nhất thời không biết nên làm vẻ mặt gì cho phải.
Hai anh em nhà họ Ôn đứng bên cạnh nhịn cười, nhưng lại không dám cười thành tiếng, nhịn đến khó chịu.
Nhưng qua chuyện này, quan hệ cha con họ dường như càng thêm gần gũi.
Lúc sắp đi, Ôn Đình Tung nói: "Đây là nhà con, con muốn làm gì thì làm, đừng gò bó."
Ôn Đình Tung sợ nhất là con gái khách sáo với ông.
Ôn Lê nghe vậy, trầm ngâm: "Làm gì cũng được ạ?"
Ôn Đình Tung không nghĩ nhiều: "Cái gì cũng được."