Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời
Tiểu Yasmola05-05-2025 23:43:12
Ôn Đình Tung nhận được điện thoại, chưa đầy 20 phút đã vội vàng chạy đến trường.
Bảo vệ cổng trường nhận ra Ôn Đình Tung, không cần đăng ký đã cho vào.
Ôn Đình Tung rất rành đường đi ở trường Trung học Số Một, nhanh chóng đến văn phòng.
Vừa vào đã thấy con gái mình cô đơn đứng ở góc tường, điều bất ngờ hơn là Ôn Tư Nhu cũng ở đây.
"Sao con lại ở đây?" Ôn Đình Tung theo bản năng hỏi.
Mắt Ôn Tư Nhu đỏ như thỏ con, trông vô cùng đáng thương.
Cô ta muốn nói gì đó, nhưng lại liếc thấy Ôn Lê đang đứng ở góc tường thì ngậm miệng.
Điều này khiến Ôn Đình Tung nhíu mày.
Dáng vẻ này của con gái nuôi, ông cảm thấy rất kỳ lạ.
Giáo viên chủ nhiệm không chịu nổi, định nói gì đó, nhưng khi thấy dáng người Ôn Đình Tung cao lớn, cao quý nhưng khiêm tốn, những lời định nói lập tức nghẹn ngang cổ họng.
Lần trước gặp Ôn Đình Tung, ông chỉ mặc áo ngắn tay quần dài đơn giản, trông vô cùng thân thiện.
Nhưng hôm nay Ôn Đình Tung phải đi làm, trên người mặc cả bộ vest, tóc chải gel, chỉ đứng đó thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực.
Giáo viên chủ nhiệm lắp bắp nói: "Là thế này, lần này mời anh đến là muốn nói về vấn đề của Ôn Lê ở trường."
Ôn Đình Tung gật đầu, tùy tiện kéo hai cái ghế ra, vẫy tay gọi Ôn Lê: "Đừng đứng nữa, lại đây ngồi đi."
Ông đang nén giận trong lòng.
Ông biết chuyện điện thoại của Ôn Lê bị thu nên định chiều nay lúc con gái tan học sẽ hỏi về cuộc sống ở trường.
Nhưng bây giờ không cần hỏi nữa, ông đã thấy rất rõ.
Vừa vào cửa con gái đã đứng ở góc tường, nếu ai đẩy cửa vào cũng có thể đụng vào cô bé nhà mình, rõ ràng là giáo viên chủ nhiệm không thích Ôn Lê.
Ôn Đình Tung tự nhận không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con cái ở trường, nhưng bây giờ ông thật sự không chịu nổi nữa.
Ông vừa vẫy tay, Ôn Lê đã đi tới, không khách sáo ngồi xuống ghế gỗ sơn đỏ.
Hai cha con cứ thế nhìn giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm bị mất mặt, trong lòng cũng có chút không vui.
Tuy ông ta không rõ thân phận của Ôn Đình Tung, nhưng biết chỉ một chiếc khuy măng sét trên người ông đã bằng cả tháng lương của mình.
Ông ta đành hạ thấp tư thế, nói: "Anh Ôn, anh cũng đừng giận, để Ôn Lê đứng là có lý do của tôi."
Ôn Đình Tung gật đầu, không mặn không nhạt nói: "Tôi bảo con gái tôi ngồi cũng có lý do của tôi."
Giáo viên chủ nhiệm: "..."
Trước đây ông ta luôn được phụ huynh học sinh nịnh bợ, giờ liên tiếp bị mất mặt, nụ cười trên mặt chủ nhiệm gần như không giữ nổi nữa.
Ông ta đành nghiêm túc nói: "Hôm nay Ôn Lê ăn cắp tiền quỹ lớp của lớp chúng tôi, các bạn trong lớp tìm thấy trong cặp của em ấy, kết quả bây giờ không chịu nhận, tôi cho rằng..."
"Các bạn trong lớp lục cặp con gái tôi?" Ôn Đình Tung đứng bật dậy, mặt đầy giận dữ: "Bây giờ học sinh đều được dạy dỗ kiểu gì, lại dám hùa nhau lục cặp của người khác?"
Ôn Đình Tung không thấy cảnh đó, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra là cảnh tượng như thế nào.
Thấy Ôn Đình Tung kích động như vậy, chủ nhiệm có chút nghi ngờ có phải cách nói của mình vừa rồi có gì không đúng không.
Sao phụ huynh này kỳ quặc vậy, lại chỉ quan tâm đến chuyện cặp của Ôn Lê bị người ta lục?
"Vị phụ huynh này!" Giọng chủ nhiệm đột nhiên to lên vài phần, mang theo giọng giáo huấn: "Chúng ta đang nói về vấn đề Ôn Lê ăn cắp tiền."
Ôn Đình Tung phản ứng lại, nhẹ nhàng nắm tay Ôn Lê bảo cô đừng sợ.
Tiếp theo, ông nhìn chủ nhiệm, hỏi: "Bằng chứng đâu?"
Chủ nhiệm lớp: "Các bạn trong lớp tự tìm thấy..."
"Vậy cũng có thể là con gái tôi bị vu oan." Ôn Đình Tung trực tiếp cắt ngang lời chủ nhiệm.
Tuy thời gian ông ở bên Ôn Lê không nhiều, nhưng tính cách và nhân phẩm của Ôn Lê đều không tệ.
Hơn nữa, bây giờ con gái không thiếu tiền, sao có thể thèm mười nghìn tệ đó.
Nói xong, Ôn Đình Tung chợt nhớ đến Ôn Tư Nhu, quay đầu nhìn cô ta: "Lúc đó con cũng có mặt ở hiện trường?"
Ôn Tư Nhu nhìn ánh mắt của Ôn Đình Tung, trong đó chứa đựng sự chất vấn và nghi ngờ.
Giây phút này Ôn Tư Nhu chỉ cảm thấy lòng dâng lên nỗi buồn vô hạn.
Dù mình không phải người nhà họ Ôn, nhưng tình thâm 17 năm là thật, vậy mà giờ đây Ôn Đình Tung lại vì Ôn Lê mà nghi ngờ mình?
"Con... con có ở đó." Ôn Tư Nhu cúi đầu, rõ ràng có chút sợ hãi.
Điều này khiến giáo viên chủ nhiệm không thể chấp nhận được.
Trước khi Ôn Đình Tung đến, ông ta cũng đã nắm được một số tình hình nội bộ của nhà họ Ôn.
Chuyện bị bế nhầm đâu phải lỗi của Ôn Tư Nhu, có bậc cha mẹ nào bình thường lại vì tìm được con đẻ mà đuổi con nuôi ra khỏi nhà?
Giáo viên chủ nhiệm phẫn nộ trong lòng, nghiêm nghị lên tiếng: "Tư Nhu không làm gì cả, ngược lại em ấy còn cầu xin cho Ôn Lê."
Cô gái ngoan ngoãn như Tư Nhu, sao nhà họ Ôn lại không nhìn thấy chứ?
Giáo viên chủ nhiệm đầy thất vọng.
"Vậy con cũng cho rằng là Ôn Lê làm?"
Ôn Đình Tung không quan tâm đến giáo viên chủ nhiệm, mà đặt ánh mắt lên người Ôn Tư Nhu.
Ôn Tư Nhu sững người, có phần không phản ứng kịp, chỉ đành lí nhí: "Tiền được tìm thấy trong cặp của Tiểu Lê, hơn nữa... hơn nữa Ôn Lê không thích con."
"Vậy ý con là nói, Ôn Lê vì ghét con nên đã ăn cắp tiền quỹ lớp của con?" Ôn Đình Tung trực tiếp phản bác: "Nó có ngu thế à?"
Ôn Đình Tung không muốn nói thêm nữa.
Ông thậm chí không cần hỏi Ôn Lê có thực sự ăn cắp tiền hay không.
Ông là bố của Ôn Lê, ông tin tưởng vào phẩm chất của con gái mình.
Vì thế nói: "Trực tiếp báo cảnh sát đi, để bọn họ kiểm tra xem trên số tiền đó có dấu vân tay của Ôn Lê hay không."
Giáo viên chủ nhiệm sững sờ một lúc.
Ngay từ đầu ông ta đã không nghĩ đến việc làm cho sự việc trở nên lớn như vậy.
Hoàn cảnh gia đình Ôn Lê không tệ, ông ta đoán gia đình chắc chắn nghiêm khắc, vậy nên ông ta nghĩ phản ứng đầu tiên của Ôn Đình Tung khi nghe tin Ôn Lê ăn cắp tiền sẽ là tức giận.
Nhưng đến văn phòng, Ôn Đình Tung trực tiếp ra oai phủ đầu với ông ta.
Thậm chí bây giờ còn quyết liệt hơn, lại đòi báo cảnh sát.
Còn về phần Ôn Lê đứng một bên không nói lời nào, nghe nói sẽ báo cảnh sát thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái.
Lúc này giáo viên chủ nhiệm gặp khó khăn.
Thấy giáo viên chủ nhiệm không động đậy, Ôn Đình Tung cười lạnh một tiếng, ngay trước mặt mọi người định bấm số gọi cảnh sát.
Tuy nhiên Chu Tinh Nguyệt, người từ khi Ôn Đình Tung vào văn phòng vẫn co ro ở góc phòng, mặt tái nhợt, vô thức hét lên: "Đừng gọi!"
Ôn Đình Tung dừng tay lại, ánh mắt nhìn về phía học sinh mà ông vẫn chưa chú ý đến.
Chu Tinh Nguyệt bị nhìn đến tê dại cả người, cô ta hét xong liền hối hận.
"Em..."
Ôn Đình Tung hỏi: "Em học sinh này có gì muốn nói không?"
Chu Tinh Nguyệt chột dạ trong lòng, tất nhiên không dám nói ra, cắn môi liên tục lắc đầu.
Mà ngay lúc này, Ôn Lê đột nhiên lên tiếng: "Đến giờ vẫn không chịu thừa nhận sao?"
Cái gì?
Chu Tinh Nguyệt run rẩy cả người, đột ngột ngẩng đầu nhìn Ôn Lê với vẻ không thể tin được.
Ý của Ôn Lê là gì?
Ôn Lê lại biết tất cả?!!!