Chương 35: Ôn Lê bị nhắm vào

Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời

Tiểu Yasmola 05-05-2025 23:43:13

Thầy chủ nhiệm nói xong, Ôn Lê nheo mắt lại, ánh mắt chăm chú nhìn Ôn Tư Nhu đang đứng trên bục giảng. Kể từ khi Ôn Tư Nhu rời đi, cô gần như quên mất người này rồi. "Em nhìn người ta làm gì?" Thầy chủ nhiệm thấy Ôn Lê nhìn chằm chằm học sinh cưng của mình, miệng không nhịn được quở trách: "Đều là học sinh mới, bạn Ôn Tư Nhu không mang điện thoại." Từ hôm qua thầy chủ nhiệm nhìn thấy Ôn Lê đã bắt đầu không thích. Không có so sánh thì không có tổn thương. Mới nhập học đã cả nhà đến, hiệu trưởng còn đặc biệt gọi điện thoại yêu cầu quan tâm đặc biệt. Ông ta ghét nhất là những học sinh đi cửa sau kiểu này. Còn Ôn Tư Nhu không chỉ học giỏi, nói chuyện cũng hay. Ôn Lê nghe những lời không đau không ngứa của thầy chủ nhiệm, trong lòng không chút gợn sóng. Nhưng trong mắt thầy chủ nhiệm lại thành Ôn Lê là con lợn chết không sợ nước sôi, lập tức tức gần chết. "Đã là học sinh mới, thì hãy đứng dậy tự giới thiệu một cách đàng hoàng, để các bạn trong lớp đều biết." Thầy chủ nhiệm bực bội nói. Ôn Lê nghe xong, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi đứng lên bục giảng, nhanh hơn Ôn Tư Nhu một bước: "Mình tên là Ôn Lê." "Hết rồi?" Ôn Lê gật đầu: "Hết rồi." Thầy chủ nhiệm càng thêm tin rằng Ôn Lê không có tích sự gì, trực tiếp bỏ qua Ôn Lê, để Ôn Tư Nhu giới thiệu. "Chào các bạn, mình tên là Ôn Tư Nhu, hi vọng sau này có thể hòa hợp với mọi người." Ôn Tư Nhu buộc một mái tóc đen dài sau lưng, áo thun trắng đơn giản và quần jean ống loe, rất phù hợp với hình tượng học sinh giỏi. Quan trọng nhất là Ôn Tư Nhu đã bắt đầu nổi tiếng trong giới giải trí, hơn nửa lớp đều biết cô ta. Thế nên Ôn Tư Nhu vừa mở miệng, các bạn đã phát ra những tiếng trầm trồ. So sánh như vậy, bên Ôn Lê trở nên ảm đạm hơn nhiều. Thầy chủ nhiệm liếc nhìn Ôn Lê, mới nói: "Sau này mọi người phải học hỏi nhiều từ bạn Tư Nhu, dù thường xuyên nghỉ học để đi quay phim nhưng thành tích vẫn giữ top 10 toàn trường." Nói đến đây, thầy chủ nhiệm có vẻ tự hào lắm. Ôn Tư Nhu học giỏi, xinh đẹp, lại là ngôi sao, tương lai không thể đong đếm, nói ra ông ta cũng nở mặt, có khi năm nay cuộc bình chọn chủ nhiệm khối sẽ là ông ta dẫn đầu. Tất nhiên... Nếu không có Ôn Lê thì càng tốt. Thầy chủ nhiệm càng thêm không hài lòng với Ôn Lê. Thành tích Ôn Lê quá kém, nếu kéo tụt đánh giá của ông ta năm nay, ông ta nhất định phải cho cô một bài học! "Hai em xuống trước đi." Đôi mắt nhỏ của thầy chủ nhiệm bắn ra tia bực bội với Ôn Lê. Ông ta sắp xếp cho Ôn Tư Nhu chỗ ngồi phía trước, còn Ôn Lê thì muốn ngồi đâu thì ngồi, tiện thể còn tịch thu luôn điện thoại của Ôn Lê. Số học sinh trong lớp vừa đúng lẻ, Ôn Lê đương nhiên trở thành người ngồi một mình một bàn. Các bạn không ngờ học sinh mới vừa nhập học đã bị thầy chủ nhiệm ghét bỏ, trong lòng có chút thương cảm. Ôn Lê không để tâm, thấy một mình chiếm được hai chỗ ngồi cũng khá tốt. Ngày đầu tiên đi học không phải lên lớp, nhưng Ôn Lê đã nhận được sách giáo khoa. Mấy cuốn sách dày, Ôn Lê cẩn thận vuốt ve những góc cạnh trên đó, hơi sắc và lạnh. Nhưng đồng thời, trái tim Ôn Lê run lên. Cả ngày, Ôn Lê đã xem hết sách giáo khoa. Một tháng nay hầu như ngày nào cô cũng học chữ, vì vậy chữ trong sách giáo khoa cô nhận ra phần lớn. Trước đây gặp chữ không biết cô còn có thể dùng điện thoại tra, nhưng bây giờ điện thoại bị tịch thu rồi, Ôn Lê đành mua một cuốn từ điển Trung Hoa dày ở cửa hàng nhỏ của trường. Ôn Lê có trí nhớ rất tốt, nội dung chỉ cần xem qua một lần là nhớ được, chỉ là trước đây cô và sư phụ cộng lại còn không đủ trình độ văn hóa mẫu giáo ba năm, mới dẫn đến việc học của cô bây giờ chậm chạp. Nhưng Ôn Lê nghĩ thoáng. Cô đến trường là để học, một năm không học được thì học thêm một năm nữa, cuối cùng cũng có ngày thi đỗ đại học. Sau giờ học, Trịnh Kha tìm đến cô, nhìn Ôn Lê có chút lo lắng. "Lúc nãy lời của Lăng Cẩu cậu đừng để tâm, thầy ấy vốn là như vậy, thích học sinh giỏi không thích học sinh kém, học sinh xếp hạng cuối lớp chúng ta đều bị thầy ấy nói như vậy." Trịnh Kha nói xong còn phì một tiếng, trong giọng nói đầy oán giận. "Chỉ là người không liên quan, mình không để tâm đâu." Hơn nữa tâm sinh tướng, thầy chủ nhiệm lòng trắng mắt rộng, con ngươi nhỏ, nhìn là biết người có lòng dạ hẹp hòi, nếu không chú ý ngôn hành cử chỉ, không quá ba tháng sẽ gặp xui xẻo, ảnh hưởng đến công việc. Tức giận với người như vậy, tức là tự làm ngực mình bị tắc nghẽn. Trịnh Kha thấy Ôn Lê thật sự không để tâm, cảm thán nội tâm Ôn Lê mạnh mẽ. Cô ấy không nhịn được giơ ngón cái với Ôn Lê: "Tâm lý cậu thật tốt." Học kỳ trước thành tích của cô ấy giảm xuống, bị thầy chủ nhiệm mắng hai tháng, cho đến khi thành tích lên lại, thái độ của thầy chủ nhiệm mới tốt hơn một chút. Hai người đang nói chuyện, Ôn Tư Nhu đã đến trước mặt Ôn Lê. "Tiểu Lê." Ôn Lê ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Tư Nhu ngoài cười nhưng trong không cười, sắc mặt lạnh lùng: "Không muốn cười thì đừng cười, bây giờ trông cô rất khó coi." Ôn Tư Nhu nghe vậy, hàng mi dài run rẩy, muốn nói lại thôi. Trong mắt những bạn không biết chuyện, đây là do Ôn Lê vì chuyện hôm nay mà ghi hận Ôn Tư Nhu. Quả nhiên, trong mắt Ôn Tư Nhu lấp lánh nước mắt: "Có phải vì chuyện vừa rồi mà em không vui không? Nếu vậy thì chị xin lỗi em, nhưng xin em đừng đuổi chị đi nữa, bây giờ chị không còn trường nào để đi nữa rồi." Câu nói này trực tiếp khơi gợi sự tò mò của mọi người. Hai người quen nhau? Trịnh Kha nhìn qua nhìn lại giữa Ôn Lê và Ôn Tư Nhu, cẩn thận hỏi: "Các cậu... quen nhau?" Xem dáng vẻ của Ôn Tư Nhu rõ ràng là quen biết Ôn Lê. Trịnh Kha phát hiện Ôn Tư Nhu vừa đến, nụ cười ôn hòa vốn có của Ôn Lê đã biến mất không còn một chút, cả người tỏa ra hơi lạnh. Thấy Ôn Lê không trả lời, trong lòng Ôn Tư Nhu có chút bực bội. Cô ta đã nói đến mức này rồi, theo tính cách của Ôn Lê dù sao cũng sẽ nói vài câu, các bạn trong lớp chắc chắn sẽ suy đoán về Ôn Lê. Cô ta còn có thể nhân cơ hội này tỏ vẻ đáng thương. Khuôn mặt Ôn Tư Nhu dịu dàng, đối diện với Ôn Lê trong mắt cô ta đầy áy náy: "Chuyện bế nhầm là lỗi của chị, chiếm chỗ của em, em trách chị thế nào cũng được, chị sẽ bù đắp cho em." Nghe vậy, Ôn Lê ngẩng mắt, ánh mắt đen như một làn sương, khiến người ta đoán không ra đối phương đang nghĩ gì. "Bù đắp thế nào?" Ôn Lê đột nhiên tiếp lời. Nụ cười của Ôn Tư Nhu khựng lại, nhất thời không hiểu được ý của Ôn Lê là gì. Theo ý nghĩ của cô ta, Ôn Lê hẳn sẽ như trước đây chỉ trích cô ta. Cô ta đã bắt đầu véo đùi tích lũy nước mắt rồi, kết quả Ôn Lê lại hỏi một câu bù đắp thế nào?! "Cô về nghĩ kỹ xem làm sao bù đắp cho tôi đi." Ôn Lê nhìn Ôn Tư Nhu thất vọng nói. Cô tưởng Ôn Tư Nhu ít nhất cũng ném vào mặt mình vài triệu chứ. Không ngờ chỉ nói suông. Ôn Tư Nhu suýt tức ngất, trong lòng mắng Ôn Lê là đồ ngốc tầm nhìn ngắn. Nhà họ Ôn rất giàu có, vậy mà con ngốc Ôn Lê này lại tham lam chỉ vì một chút tiền nhỏ nhặt. Ôn Tư Nhu nghiến răng ken két. Nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi tại sao người nhà họ Ôn lại thích một kẻ ngu ngốc như vậy!