Chương 49: Bắt cóc

Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời

Tiểu Yasmola 05-05-2025 23:43:12

Ngày thi tháng được tan học sớm. Đây là truyền thống của trường Trung học Số Một, nhưng Ôn Lê mãi đến khi thi xong mới biết. Gần đây thời tiết thành phố A chuyển lạnh, Ôn Lê thu dọn xong hành lý từ ký túc xá ra ngoài liền gọi điện cho Ôn Đình Tung. Ôn Đình Tung đang họp, nghe con gái được tan học sớm, vội vàng kết thúc cuộc họp lái xe đến đón. Lúc này Ôn Lê kéo một chiếc vali, ngồi bên mép bồn hoa của trường, thỉnh thoảng dùng chân móc vào vali. Chưa đầy hai mươi phút, cổng trường vốn đông đúc giờ đã thông thoáng hơn nhiều, chỉ thỉnh thoảng có vài học sinh ra vào. Lúc này Ôn Đình Tung gọi điện đến, giọng đầy áy náy: "Con gái à, xe của bố đột nhiên bị hỏng, hành lý của con có nhiều không, nếu không nhiều thì để bố gọi xe taxi cho con nhé?" Ôn Lê cúi đầu, tay nhanh chóng bói quẻ, tính ra Ôn Đình Tung không sao thì đứng dậy nói: "Không nhiều lắm, con tự gọi taxi về được." Ôn Lê vừa nói, vừa hay thấy một chiếc taxi dừng lại bên đường, vẫy tay về phía nó. Ôn Lê vừa gọi điện cho Ôn Đình Tung, vừa mở cốp xe taxi, để hành lý vào trong. Khi Ôn Lê cúp máy, mở cửa xe taxi thì đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy ở ghế sau có một phụ nữ mặc đồ đen toàn thân, đội mũ lưỡi trai. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc với Ôn Lê. Ánh mắt Ôn Tư Nhu u tối, khi ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười lạnh nhạt, nhẹ nhàng nói: "Lâu rồi không gặp, Ôn Lê." —— Khi Ôn Lê tỉnh lại lần nữa, cô đã bị trói chặt trong xe. Taxi vẫn đang chạy, Ôn Lê có thể cảm nhận được tiếng rung từ dưới thân xe truyền lên. "Tỉnh rồi à?" Ôn Tư Nhu thấy mí mắt Ôn Lê động đậy, không khỏi lên tiếng hỏi. Ôn Lê cựa quậy người một chút, tay chân bị trói có chút tê dại, khẽ nhíu mày. Cả tuần này cô bận rộn với kỳ thi tháng, sớm đã quên béng chuyện của Ôn Tư Nhu, khi vừa thấy Ôn Tư Nhu ở trường, ngoài chút ngạc nhiên ra, Ôn Lê thực ra còn muốn xem Ôn Tư Nhu định làm gì. Ai ngờ thuốc mê mà Ôn Tư Nhu mang theo lại mạnh đến thế, chỉ hít nhẹ một hơi, khi tỉnh lại đã từ ban ngày chuyển sang ban đêm. Ôn Lê ngồi dậy, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc taxi đang chạy trên một con đường nhỏ ở nông thôn, càng đi về phía trước đường càng không bằng phẳng. Ôn Lê hơi say xe, không nhịn được phải nhắm mắt lại. Ôn Tư Nhu thấy vậy, không nhịn được châm chọc: "Ôn Lê, cô cũng có ngày hôm nay." "Cô bắt cóc tôi ở trường, không sợ bị phát hiện sao?" Tay Ôn Lê bị trói ra sau, trong lúc vùng vẫy cổ tay truyền đến từng cơn đau nhói, khẽ nhíu mày. Dây thừng thì có thể thoát được, nhưng cô muốn xem Ôn Tư Nhu rốt cuộc muốn làm gì. Ôn Lê tựa người vào cửa sổ, gác một chân lên, giọng nói không nhanh không chậm: "Cô đã tốn nhiều công sức để bắt cóc tôi, nhưng tôi nhắc nhở cô một câu, gần đây cô sẽ gặp xui xẻo." "Xùy..." Ôn Tư Nhu không nhịn được cười lớn, tiếp theo ánh mắt lạnh lẽo: "Từ khi gặp cô tôi có lúc nào không xui xẻo? Cô yên tâm đi, dù người nhà họ Ôn có biết thì sao nào, bọn họ không thể nghi ngờ tôi được, dù sao sáng nay tôi đã được bọn họ đích thân đưa lên máy bay đi nước ngoài rồi." Kiếp trước vào thời điểm này cô ta bị ép buộc lên máy bay, khi trở về đã là cảnh còn người mất. Ôn Lê không biết mấy chữ lại thi đỗ vào đại học A nổi tiếng gần xa, trở thành ngôi sao lớn nóng bỏng trong giới giải trí, thậm chí còn với nhà họ Hoắc... Nghĩ đến đây, Ôn Tư Nhu lộ vẻ mặt méo mó, không nhịn được hỏi: "Sao cô cứ phải tranh giành với tôi, tôi chỉ muốn phú quý vinh hoa, có khó đến thế không?" Ôn Lê lắc đầu: "Nhưng những thứ đó vốn không thuộc về cô." "Vậy tôi sẽ đi tranh, đi cướp!" Ôn Tư Nhu tiến gần Ôn Lê, đôi mắt đen tối trong xe tối tăm đặc biệt độc ác: "Đợi tôi giải quyết xong cô, tôi còn muốn giải quyết tất cả mọi người nhà họ Ôn!" Đồng tử Ôn Lê khẽ động, bầu không khí xung quanh cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo. "Dù sao nhà họ Ôn cũng nuôi cô mười bảy năm, cô trả thù tôi thì tôi có thể hiểu được, nhưng cô trả thù bố và các anh, cô không sợ bị trời phạt sao?" "Câm miệng!" Ôn Tư Nhu ngắt lời Ôn Lê: "Các người còn không biết xấu hổ nói nuôi dưỡng mười bảy năm? Nhưng sau mười bảy năm thì sao, cô vừa về, bọn họ vứt tôi ra ngoài đường như con chó, bọn họ có từng nghĩ xem, sau khi công bố thân phận của cô, tôi nên dừng chân thế nào không?" Ôn Lê thực sự không hiểu nổi cách suy nghĩ của đối phương. Bố cô không công bố thân phận của cô mới là có lỗi với cô. Hơn nữa ban đầu cũng không định đưa Ôn Tư Nhu ra nước ngoài, mà là do Ôn Tư Nhu liên tiếp gây chuyện mới đưa ra quyết định này. Không có điều luật nào quy định, khi biết hai đứa trẻ bị bế nhầm, nhất định phải nuôi một đứa con gái không có quan hệ máu mủ gì với mình. Ánh mắt Ôn Lê lạnh lẽo, tay bị trói ra sau nhưng đang âm thầm dùng sức, cuối cùng dây thừng phát ra tiếng đứt nhẹ, nhưng trên con đường gập ghềnh này không ai trong xe chú ý tới. Ôn Lê án binh bất động, không nói thêm gì với Ôn Tư Nhu nữa, nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Ôn Tư Nhu như đấm vào bông, tức giận đến đỏ mặt. Trời dần kéo màn đêm xuống. Ánh trăng màu cam rọi xuống xung quanh, tiếng chim kêu thỉnh thoảng vang lên khiến người ta dựng tóc gáy. Cuối cùng, chiếc taxi dừng lại dưới một ngôi nhà hai tầng hẻo lánh ở nông thôn, xung quanh toàn là cỏ dại cao ngang người, ngoài con đường họ vừa đi qua, không thể thấy được chân trời. Ôn Lê ngồi trong xe, ánh mắt đánh giá xung quanh. Lúc này người phụ nữ trong khoang lái từ nãy giờ không nói gì đột nhiên xuống xe, sau đó đi một vòng đến bên cửa xe của Ôn Lê, mở ra. Ôn Lê nghiêng đầu, đột nhiên cười: "Cô Trương." Cô Trương là công nhân cắt tỉa cây cỏ trong biệt thự, Ôn Lê đã gặp hai lần nhưng chưa từng nói chuyện. Lúc đó còn là mùa hè, cô Trương luôn mặc áo dài tay quần dài, đội mũ chống nắng và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt già nua mệt mỏi. Vì vậy Ôn Lê chưa từng thấy diện mạo thật sự của cô Trương. Sở dĩ nhận ra được, chỉ vì đôi mắt của cô Trương mà thôi. Chỉ là giờ đây đôi mắt sưng húp mệt mỏi ấy đang nhìn Ôn Lê đầy độc ác: "Không ngờ cô Ôn còn nhớ tôi." Ôn Lê ngồi trong xe không động đậy, mà là chuyển ánh mắt qua lại giữa cô Trương và Ôn Tư Nhu, như hiểu ra điều gì đó: "Tướng mạo của Ôn Tư Nhu tuy không thể nhìn được nữa, nhưng những nét nhỏ trên khuôn mặt giữa mẹ con thì dù thế nào cũng không thể thay đổi được." Từ nhỏ Ôn Lê đã có thể nhìn thấy những thứ người khác không thấy được. Những đạo sĩ khác mượn ngoại vật có thể cảm nhận được sát khí, dùng thiên can địa chi có thể tính ra phúc họa của người ta trong mấy ngày tới. Nhưng cô thì khác, đôi mắt của cô có thể thấy âm dương, chỉ cần cô muốn nhìn, bất kể sát khí hay huyết quang đều không thể thoát khỏi tầm mắt. Chỉ là cô Trương và Ôn Tư Nhu dường như chưa từng xuất hiện cùng lúc, sợi sương trắng mỏng kết nối kia tự nhiên cũng không thể nối liền được. Ôn Lê đột nhiên hiểu ra điều gì đó, bất ngờ nói: "Vì vậy tôi và Ôn Tư Nhu không phải bị bế nhầm, mà là bị ác ý tráo đổi, phải không?"