Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời
Tiểu Yasmola05-05-2025 23:43:12
Chu Tinh Nguyệt hoàn toàn suy sụp dưới vô số ánh mắt dò xét và nghi ngờ.
"Tôi... tôi không làm gì cả!" Chu Tinh Nguyệt hoảng loạn, chỉ vào Ôn Lê nói: "Cậu đừng có ngậm máu phun người!"
Ôn Lê trực tiếp nói: "Vậy để cảnh sát kiểm tra mọt chút, xem xem trên cặp của Ôn Tư Nhu và số tiền này, có dấu vân tay của cậu không."
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Chu Tinh Nguyệt càng thêm không thích hợp.
Giáo viên chủ nhiệm phát hiện điều bất thường, trong lòng chợt nảy sinh linh cảm không hay: "Chu Tinh Nguyệt, em nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Dù sao Chu Tinh Nguyệt cũng chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, nhiều người nhìn cô ta như vậy, thêm vào đó trong lòng vốn đã có quỷ, giờ đây áp lực quá lớn, suy sụp rồi òa khóc.
Trong mắt Ôn Lê không có chút thương cảm nào.
Cô biết nếu hôm nay mọi mũi dùi chỉ về phía cô, thì dù cô có trăm miệng cũng không thể rửa sạch được oan ức của mình.
Cô là nạn nhân còn chưa khóc, kẻ gây hại ngược lại tỏ ra ấm ức trước.
Ôn Lê nhìn về phía bố ruột, dường như đang hỏi ông nên xử lý thế nào.
Ôn Đình Tung nói: "Gọi phụ huynh em ấy đến, nhà trường cần xử lý thế nào thì xử lý thế đó."
Chuyện này không có chỗ nào để thương lượng.
Chu Tinh Nguyệt vừa nghĩ đến việc phải thông báo cho bố mẹ, lập tức lắc đầu, nước mắt và nước mũi hòa vào nhau: "Đừng mà!"
Nói xong, Chu Tinh Nguyệt trực tiếp quỳ xuống: "Ôn Lê, tôi thực sự biết sai rồi, là tôi nhất thời mù quáng làm chuyện sai trái. Cậu tha thứ cho tôi được không, bây giờ đã là học sinh lớp 12 rồi, tôi không thể bị ảnh hưởng được."
Ôn Lê cúi đầu, đón nhận ánh mắt đầy mong đợi của Chu Tinh Nguyệt.
Suy nghĩ một lúc, Ôn Lê từ từ mở miệng: "Cậu đừng nghĩ nhiều."
Chu Tinh Nguyệt sững sờ, sau đó lập tức mừng rỡ.
Nhưng tiếp theo, Ôn Lê nói với giọng điệu rất nghiêm túc: "Bất kể chuyện này có ảnh hưởng đến cậu hay không, cậu đều không thể thi đỗ trường tốt được đâu, cho nên đừng nghĩ nhiều nữa."
Sét đánh giữa trời quang!
Chu Tinh Nguyệt ngẩng đầu lên, môi hơi run rẩy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Ôn Lê.
Ôn Đình Tung gọi điện mời hiệu trưởng đến.
Chẳng mấy chốc, hiệu trưởng ưỡn cái bụng vội vã chạy đến.
Khi giáo viên chủ nhiệm thấy hiệu trưởng khúm núm trước Ôn Đình Tung, trong lòng đã hoảng loạn.
Không phải ai cũng theo dõi kênh tài chính, hơn nữa, trước đây giáo viên chủ nhiệm vẫn nghĩ Ôn Đình Tung là họ hàng của hiệu trưởng nên mới đi cửa sau để vào Trường Trung học Số Một.
Nhưng nhìn thái độ của hiệu trưởng bây giờ, giáo viên chủ nhiệm biết mình cũng xong rồi.
Quả nhiên, khi hiệu trưởng thấy giáo viên chủ nhiệm, hừ lạnh một tiếng: "Cậu xem việc cậu làm có đúng không, một mực khẳng định bạn Ôn Lê là kẻ trộm! Tôi thấy cậu làm chủ nhiệm như vậy thì thôi đi cho rồi!"
Sắc mặt giáo viên chủ nhiệm tái nhợt, vội vàng nói: "Nhưng mà các học sinh trong lớp đều thấy, tôi..."
"Chuyện của cậu để sau tính, nhưng những học sinh của cậu phải xử lý nghiêm túc, còn những học sinh lục cặp sách kia, tất cả phải xin lỗi!"
Hiệu trưởng cũng tức giận.
Ông không ngờ học sinh ở độ tuổi này lại có tâm địa độc ác như vậy, thậm chí còn biết vu oan giá họa!
Phải xử lý nghiêm túc, nhất định phải xử lý nghiêm túc!
Hiệu trưởng đã nói vậy, giáo viên chủ nhiệm chỉ có thể làm theo.
Chu Tinh Nguyệt biết hoàn toàn không còn đường lui, đột nhiên nắm lấy tay Ôn Tư Nhu.
"Tư Nhu, cậu cứu mình với, không phải ông ấy cũng là bố cậu sao, cậu nói với ông ấy đi, tha cho mình đi, nếu mình bị đuổi học, bố mẹ mình sẽ đánh chết mình mất!"
Chu Tinh Nguyệt thậm chí không dám tưởng tượng cảnh tượng đó.
Ôn Tư Nhu chống lại ánh mắt của Ôn Đình Tung, hận không thể lập tức giật tay ra khỏi Chu Tinh Nguyệt.
Nhưng sức Chu Tinh Nguyệt không phải mạnh bình thường, Ôn Tư Nhu đành để cô ta nắm.
"Xin lỗi, mình không có cách nào giúp cậu." Ôn Tư Nhu thở dài, trong ánh mắt lộ ra một tia thất vọng: "Cậu không nên làm vậy."
Chu Tinh Nguyệt trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Ôn Tư Nhu.
Đồng tử co lại, cô ta khóc thảm thiết: "Tất cả những gì mình làm đều là vì cậu!"
Ôn Tư Nhu vẫn giữ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nhưng mình không bảo cậu làm những việc này, hơn nữa mình có lỗi với Ôn Lê, dù em ấy đối xử với mình thế nào, mình đều sẽ bao dung em ấy, đây là điều mình nợ em ấy."
Trong mắt Chu Tinh Nguyệt tràn đầy tuyệt vọng, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
Ôn Tư Nhu thầm mắng một câu ngu ngốc.
Những việc Chu Tinh Nguyệt làm cô ta đương nhiên biết, chỉ là không ngờ Chu Tinh Nguyệt ngu ngốc đến vậy, chỉ với hai câu khích tướng của cha con nhà họ Ôn mà đã thành thật khai ra hết.
Bây giờ còn muốn kéo cô ta xuống nước?
Mơ đi!
Chu Tinh Nguyệt đã hoàn toàn tuyệt vọng, các thầy cô trong văn phòng đều không nhịn được phải giáo huấn vài câu, nhưng cô ta không nghe lọt tai được câu nào.
Cho đến khi bố mẹ Chu Tinh Nguyệt vội vã chạy đến, vừa vào cửa đã tát cho Chu Tinh Nguyệt hai cái.
Xảy ra chuyện như vậy, Chu Tinh Nguyệt muốn tiếp tục ở lại trường là điều không thể.
Nhà trường chắc chắn sẽ khuyên thôi học.
Hôm nay vốn là thứ Sáu, xảy ra chuyện này Ôn Lê cũng không cần học tiết cuối.
Cô quay lại lớp một chuyến, chịu đựng ánh mắt kỳ lạ của các bạn rồi rời đi.
Trịnh Kha nhìn Ôn Lê với ánh mắt quan tâm, nhưng cô lắc đầu với cô ấy, lúc này Trịnh Kha mới yên tâm.
Ôn Lê đeo cặp đến cửa văn phòng, lúc này bố ruột đang đứng đó chờ cô.
Chỉ là bên cạnh ông còn có giáo viên chủ nhiệm và Ôn Tư Nhu.
Lúc này giáo viên chủ nhiệm đang nịnh nọt nói chuyện với Ôn Đình Tung, nhưng Ôn Đình Tung chẳng thèm để ý đến ông ta.
Tự chuốc khổ vào thân!
"Bố." Ôn Lê gọi Ôn Đình Tung một tiếng.
Trong lòng Ôn Đình Tung run lên, từ khi về nhà Ôn Lê đều gọi như vậy, nhưng mỗi lần ông nghe đều cảm thấy vô cùng thân thiết.
Ông thấy con gái hôm nay bị ấm ức nên cầm lấy cặp sách của Ôn Lê đeo lên người.
Đi được hai bước, Ôn Đình Tung đột nhiên quay đầu lại, nói: "Ôn Tư Nhu, chuyện hôm nay cứ thế đi, nhưng tháng sau bố sẽ sắp xếp cho con đi du học nước ngoài, bố hy vọng sau này con đừng xuất hiện trước mặt Ôn Lê nữa."
Sắc mặt Ôn Tư Nhu tái nhợt, không thể tin được nhìn Ôn Đình Tung.
"Không được!"
Một khi ra nước ngoài, cô ta sẽ không còn cơ hội trở về nhà nữa.
Hơn nữa sự nghiệp của cô ta đều ở trong nước, vất vả mới có chút khởi sắc, cô ta tuyệt đối không thể từ bỏ.
"Bố không phải đang thương lượng với con." Ôn Đình Tung lạnh nhạt nói: "Bố đang thông báo cho con biết."
Ông không có tình cảm với Ôn Tư Nhu là điều không thể nào.
Nhưng việc Ôn Tư Nhu không ngừng làm ông thất vọng cũng là sự thật.
Hôm nay Ôn Tư Nhu ngoài miệng nói áy náy với Ôn Lê thế nào ông cũng không thấy được, ngược lại ngoài miệng nói không tin là Ôn Lê làm, nhưng những lời nói đều đang dẫn dắt ông, khiến ông nghĩ rằng Ôn Lê ăn trộm.
Ôn Đình Tung không phải kẻ ngốc.
Ôn Tư Nhu có tâm tư nhỏ, hiện tại có thể không ảnh hưởng đến Ôn Lê, nhưng tương lai thì chưa biết được.
Việc hai đứa trẻ bị tráo đổi không phải lỗi của Ôn Tư Nhu, đáng lẽ cô ta phải áy náy với Ôn Lê, chứ không phải căm ghét.
Ôn Lê không có chỗ nào đối có lỗi với Ôn Tư Nhu cả.
Vì vậy Ôn Tư Nhu nhất định phải rời đi!
Thái độ Ôn Đình Tung kiên quyết, nói xong liền dẫn Ôn Lê rời đi.
Ôn Tư Nhu nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong mắt tràn đầy căm hận.
Nói cho cùng, Ôn Đình Tung vẫn cho rằng quan hệ huyết thống lớn hơn sự đồng hành nhiều năm.
Hoặc có lẽ Ôn Đình Tung đã điều tra được hoặc nhận ra điều gì đó?
Ôn Tư Nhu nghĩ đến đây, ánh mắt hơi tối sầm lại.
Sau khi rời đi, cô ta đến một góc, lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia là giọng nữ, thấy Ôn Tư Nhu gọi điện đến thì giọng điệu rất phấn khích.
Trong mắt Ôn Tư Nhu lóe lên vẻ chán ghét, nhưng giọng nghẹn ngào: "Mẹ ơi, Ôn Đình Tung muốn đưa con đi du học nước ngoài, mẹ giúp con với..."