Chương 36: Ôn Lê phát uy

Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời

Tiểu Yasmola 05-05-2025 23:43:12

Mỗi lớp ở trường Trung học Số Một được giới hạn dưới 50 học sinh. Lớp 1 có tổng cộng 48 người. Vừa khai giảng, chủ nhiệm đã cho Ôn Tư Nhu thu tiền lớp, mỗi người 200 tệ. Sau một tuần cuối cùng cũng thu đủ, đang định mang lên văn phòng nộp thì khi Ôn Tư Nhu mở ngăn túi ra, bên trong trống rỗng. Sắc mặt Ôn Tư Nhu tái nhợt. Rất nhanh, các bạn xung quanh phát hiện ra điều bất thường của Ôn Tư Nhu, hỏi thăm mới biết tiền đã bị mất cắp. "Tư Nhu, đừng lo, tụi mình cùng tìm với cậu." "Tư Nhu, hay là cậu để nhầm chỗ khác quên mất rồi, cần tìm lại không?" Mắt Ôn Tư Nhu đỏ hoe, trên mi còn đọng vài giọt lệ long lanh, rõ ràng là vừa khóc xong. Các bạn trong lớp đều xót xa. Gần mười nghìn tệ đối với ai cũng không phải số tiền nhỏ, có bạn học đề nghị báo cho thầy cô biết. Ai ngờ Ôn Tư Nhu lắc đầu, ánh mắt lo lắng: "Mình biết bạn học lấy tiền chắc chỉ nhất thời mất khôn, hơn nữa mình cũng không nên để tiền trong cặp, mình cũng có lỗi, vẫn nên để mình bù lại số tiền đó thôi." "Sao lại là lỗi của cậu chứ?" Khuôn mặt Chu Tinh Nguyệt cứng đờ, không ngờ Ôn Tư Nhu lại tốt bụng đến vậy. Ánh mắt Ôn Tư Nhu dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tóm lại không tìm thấy thì thôi vậy, đừng nói với thầy cô..." Nói xong, Ôn Tư Nhu cúi đầu, giọng buồn bã: "Hơn nữa mình sợ thầy cô biết sẽ mắng mình." Câu nói này khiến mọi người giật mình. Tính khí giáo viên chủ nhiệm không tốt gần như cả trường đều biết, mất một khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn chủ nhiệm lớp sẽ rất giận dữ, vì vậy nỗi lo của Ôn Tư Nhu cũng không phải không có lý. Chu Tinh Nguyệt nhìn mà xót xa, ánh mắt lén liếc về phía ghế sau. Lúc này Ôn Lê vẫn đang ngồi tại chỗ đọc sách, những chuyện xung quanh dường như chẳng liên quan gì đến cô. Ánh mắt Chu Tinh Nguyệt tối sầm: "Vậy tạm thời đừng nói với thầy cô, chúng ta tìm thêm." Nói rồi, Chu Tinh Nguyệt bước lên bục giảng, lớn tiếng: "Đề nghị bạn nào lấy tiền hãy trả lại trước khi hết tiết thể dục, nếu để bọn tôi tìm ra, đừng trách chúng tôi không khách sáo!" Lúc Chu Tinh Nguyệt nói vừa lúc đối diện ánh mắt biết ơn của Ôn Tư Nhu. Chu Tinh Nguyệt lập tức ưỡn thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào Ôn Lê, không biết đang nghĩ gì. —— Tuy trường Trung học Số Một nghiêm khắc nhưng ít ra tiết thể dục vẫn để lại cho học sinh. Học được mười phút, thầy thể dục đã cho hoạt động tự do. Ngoài trời nắng gắt chói mắt, dưới bóng cây cũng đầy người, Ôn Lê đành quay về lớp hợp. Tuy nhiên vừa đến lớp học đã thấy bốn năm người vây quanh chỗ ngồi của mình. Ôn Tư Nhu đứng ở giữa, thấy Ôn Lê thì muốn nói lại thôi. "Các cậu làm gì ở chỗ tôi vậy?" Ôn Lê bước tới, bỗng dừng bước. Bởi vì giữa bàn học của cô có một xấp tiền dày. Ôn Lê lập tức hiểu ra, khuôn mặt không hề ngạc nhiên, ngược lại hỏi: "Tìm thấy trong cặp của tôi à?" "Ôn Lê, cậu còn mặt mũi nói!" Khuôn mặt Chu Tinh Nguyệt đầy chán ghét: "Trước đó cho cậu nhiều cơ hội như vậy mà cậu vẫn không chịu trả tiền, cậu không thấy mắt Tư Nhu đỏ hoe vì khóc sao!" Ôn Lê đứng cách bọn họ bốn năm bàn học, nghe vậy khẽ nhướng mày: "Tôi không ăn cắp." "Cậu còn chối, mọi người đều thấy rõ, đây là lấy từ cặp của cậu ra!" "Lấy từ cặp của tôi ra thì chứng minh tôi ăn cắp sao?" Ánh mắt Ôn Lê càng lúc càng sâu, thuận miệng nói: "Vậy tôi cũng có thể nói cậu không ưa tôi, trước hết ăn cắp tiền từ cặp Ôn Tư Nhu rồi đổ tội cho tôi, cậu thấy tôi nói đúng không?" Quả nhiên, sắc mặt Chu Tinh Nguyệt cứng đờ, trong mắt thoáng vẻ không tự nhiên, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Dù vậy, Ôn Lê vẫn bắt được. Giây sau, Ôn Lê cười nói: "Cậu bảo tôi ăn cắp nhưng tôi không nhận, trừ phi cậu đưa ra được bằng chứng." "Mọi người đều thấy! Chính là lấy từ cặp của cậu ra." Ôn Lê mặc kệ đối phương nói gì, cứ nhất quyết đòi Chu Tinh Nguyệt đưa bằng chứng. Chu Tinh Nguyệt đương nhiên không đưa ra được, hai người cứ thế giằng co. Người đi cùng cũng lòng đầy căm phẫn: "Vậy chúng tôi đi báo thầy cô hoặc báo cảnh sát!" Ôn Lê đứng yên không nhúc nhích, cứ thế nhìn những người trước mặt. Chu Tinh Nguyệt thấy Ôn Lê như con lợn chết không sợ nước sôi, lập tức định đi văn phòng. Ai ngờ lúc này Ôn Tư Nhu đột nhiên kéo tay Chu Tinh Nguyệt lại, giọng hoảng hốt: "Đừng, chắc là em ấy đùa thôi, đừng nói với thầy cô!" Trong lúc nhất thời, tất cả học sinh trong lớp đều sững sờ. Chu Tinh Nguyệt ngơ ngác nhìn Ôn Tư Nhu, vẻ mặt không thể tin được: "Tư Nhu, cậu nói gì vậy?" Sao Ôn Lê lại là em gái Ôn Tư Nhu? Ôn Tư Nhu thoáng giật mình, giả vờ lúng túng, sợ hãi nhìn về phía Ôn Lê. Lúc này ai còn không hiểu! Ôn Lê ở nhà được cưng chiều, nhưng Ôn Tư Nhu lại như cỏ rác. Hóa ra là vì nhà họ Ôn dồn hết tình yêu thương lên Ôn Lê! Ôn Tư Nhu không trả lời câu hỏi của Chu Tinh Nguyệt, hàng mi dài run rẩy, trong mắt toàn vẻ sợ hãi, cô ta nhìn Ôn Lê, khẽ nói: "Chị không cố ý nói ra đâu." Ôn Lê cứ thế khoanh tay đứng nhìn Ôn Tư Nhu diễn kịch. Bảo sao Ôn Tư Nhu có chút danh tiếng chỉ trong thời gian ngắn, diễn xuất này quả thật trâu bò. Ôn Lê tặc lưỡi hai cái, không nói gì. Quả nhiên, Ôn Tư Nhu càng hoảng hốt, nước mắt lã chã rơi. "Tiểu Lê, chị thật sự không cố ý nói ra đâu." Nói rồi, Ôn Tư Nhu vội lau nước mắt, giọng van xin: "Chuyện ăn cắp tiền chị không trách em đâu, chúng ta cứ coi như không biết nhé?" "Tư Nhu!" Các bạn xung quanh đều không chịu nổi, nhất là khi Ôn Lê vẫn một mực không cảm kích: "Cậu quá tốt bụng rồi." Ôn Tư Nhu lắc đầu, cười khổ: "Em ấy là em gái tôi mà, hơn nữa... hơn nữa là tôi có lỗi với em ấy, có lẽ em ấy chỉ muốn trả thù tôi thôi." Ôn Lê bỗng cười khẩy một tiếng, đột ngột hỏi: "Nói xong chưa?" Ôn Tư Nhu há miệng, nhưng nhìn vẻ mặt của Ôn Lê nên không nói gì. "Đã nói xong thì báo cảnh sát luôn đi." Cái gì? Các bạn trong lớp đều khiếp sợ. Ôn Lê lại nói báo cảnh sát? Rốt cuộc làm sao cô có thể không sợ hãi như thế? Ôn Tư Nhu cũng không ngờ sẽ có kết quả này, cô ta thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Ôn Lê. "Tiểu Lê, thôi bỏ qua chuyện này đi, chị không để ý đâu." "Ai quan tâm cô có để ý hay không." Ôn Lê liếc Ôn Tư Nhu, bỗng nói: "Lần trước bảo cô cuốn xéo có còn nhớ tôi nói gì với cô không?" Sắc mặt Ôn Tư Nhu lập tức tái nhợt. Ôn Lê tiếp tục nói: "Nếu cô cố tình tìm đường chết thì đừng trách tôi không khách sáo!" Chuyện bế nhầm đã quá lâu, nhà họ Ôn chỉ có thể truy cứu trách nhiệm bệnh viện. Dù sao Ôn Tư Nhu cũng sống trong nhà họ Ôn 17 năm, dù người nhà họ Ôn không nói, nhưng Ôn Lê biết bọn họ có tình cảm với Ôn Tư Nhu. Đây là tình người bình thường, Ôn Lê có thể hiểu được. Hơn nữa từ khi cô trở về, thái độ của nhà họ Ôn đã rất tốt rồi. Ngoài miệng Ôn Lê không nói, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, vì thế lúc đó cô nghĩ chỉ cần Ôn Tư Nhu đừng làm trò trước mặt cô, cô có thể tha cho cô ta, không làm cho bố và các anh khó xử. Nhưng Ôn Tư Nhu vẫn không từ bỏ ý đồ xấu. Ôn Tư Nhu nhìn ánh mắt lạnh lùng của Ôn Lê, sống lưng lạnh toát. Mắt Ôn Lê to tròn, đồng tử sâu hơn người bình thường nhiều, thường ngày cô luôn nở nụ cười trên mặt, đôi mắt ấy như biết nói, ngay cả cô ta cũng phải thừa nhận, đại đa số người lần đầu nhìn thấy Ôn Lê đều có cảm tình. Nhưng khi Ôn Lê không cười nữa, đôi mắt ấy như hàn băng, một nỗi sợ hãi từ tận linh hồn khiến cô ta không khỏi run rẩy. Thật đáng sợ! Đây thực sự là ánh mắt mà một kẻ quê mùa nên có sao? Ôn Tư Nhu sợ đến nỗi không nói được lời nào. Thấy tình hình không ổn, những học sinh thông minh lập tức chạy đến văn phòng. Giáo viên chủ nhiệm lớp vừa bước vào đã thấy học sinh cưng của mình đang lặng lẽ khóc ở một bên, còn Ôn Lê thì ánh mắt kiêu ngạo châm biếm. Lúc này, cơn giận bốc thẳng lên não. "Ôn Lê, lập tức cút ra ngoài gọi điện cho phụ huynh của em!"