Chương 10.1: Ma nữ cưa máy kiêm trùm mở khóa…

Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Sơn Dã Cô Lương 01-06-2025 23:29:07

Ánh hoàng hôn cam rực phủ lên nền đất, nhuộm lên căn nhà gỗ cũ nát một lớp ánh sáng mờ ảo, mềm mại đến lạ. Vết máu khô khốc dính trên mặt, dính chặt vào da, ngứa ngáy bí bức, Lâm Nhan Nhan bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt đảo qua cái người đang nằm dài dưới đất. Chỉ thấy nửa bên đầu đen nhánh của cậu thanh niên lộ ra, lồng ngực gần như không còn động đậy. Một giây... Hai giây... Lâm Nhan Nhan cố nén cơn buồn ngủ. Thây ma thì chắc không đủ thông minh để giả chết đâu nhỉ? Cô dứt khoát nhảy khỏi xe, bật cưa máy trong tay, từng bước tiến về phía căn nhà gỗ. Lưỡi cưa quay vù vù, những mảng máu khô dính của thây ma còn sót lại trên đó bị xé thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống lộp độp. Nhưng rồi Lâm Nhan Nhan chần chừ. Cô không chắc thứ đang nằm đó là người hay xác sống, mà cho dù có là người thật nhưng tim ngừng đập, chưa biến thành thây ma thì cô cũng không nỡ lấy cưa chặt người ta thành vài khúc đâu... Do dự mấy giây, cô quyết định tha cho tên xui xẻo đang nằm bất tỉnh bên đường. Cô lầm bầm: "Cậu ta còn sống không vậy trời?" rồi tắt cưa máy một cách đầy nhân đạo. Cùng lúc đó, Giang Diễn đột nhiên mở mắt bật dậy, nhưng cơ thể lâu ngày chưa được ăn uống khiến cậu lảo đảo, suýt thì ngã lại xuống đất. Không còn chút uy hiếp nào, nhìn như bệnh nhân bị thương vừa tỉnh lại từ phòng cấp cứu. Lâm Nhan Nhan tay vẫn đặt trên công tắc, nhưng cuối cùng không bật lại. Cô nghi ngờ hỏi: "Cậu là sinh viên trường A hả?" "Trường A là gì?" Giang Diễn đứng không vững, mắt tối sầm, cố gắng lý giải ý của cô gái. Cảm giác cơ thể sụp đổ như thế này với cậu... quen lắm rồi. Lâm Nhan Nhan cau mày: "Cậu... bị thây ma cắn rồi đúng không?" "Thây ma là cái chi?" Mùi máu tanh trong khoang miệng làm Giang Diễn dần hồi phục chút thần trí, giọng cậu vì thiếu nước lâu ngày mà khô khốc như vừa lăn qua bãi cát. "Không có." Cậu đáp. Lâm Nhan Nhan liếc cậu một lượt như máy quét, nghiêm túc: "Tôi muốn tin cậu, nhưng chuyện này không thể không cẩn thận." "..." Giang Diễn không trả lời, mùi máu trên người cô gái này quá nồng, dù khác với máu người bình thường nhưng vẫn khiến thần kinh cậu phát điên. Trông cậu như một tên ăn xin, tóc dài rũ rượi che gần hết mặt, cái cằm gầy gò nhợt nhạt lộ ra một chút. Cậu co mình lại, cố ý tạo vẻ yếu ớt để đánh lừa đối phương. Nói dối hay không, chỉ vài phút nữa là biết. Lâm Nhan Nhan bắt đầu giở bài "tán phét câu giờ", tay không ngừng lục trong túi áo: "Cậu nhìn như đói lả rồi, có đói không?" Giang Diễn: "..." Con nhỏ này tính dùng đồ ăn để dụ mình thả lỏng cảnh giác à? Đúng lúc cậu còn đang đắn đo có nên nhân cơ hội lại gần "hạ thủ" không thì Lâm Nhan Nhan lại gãi bụng, phán thêm một câu: "Tôi cũng đói lắm nè... ráng nhịn chút là qua thôi." Giang Diễn: ? Lâm Nhan Nhan lộ vẻ tiếc nuối, trên mặt dính dớp, cô chợt nhớ ra là giấy vệ sinh trong túi đã hết từ lâu. Thôi cũng được, đối diện chỉ có bộ đồ là sạch sẽ, còn lại thì cô cũng chẳng khác là bao. Cô lại hỏi: "Tôi từ trường A chạy ra đây, còn cậu thì từ đâu đến?" Giang Diễn: "..." Lâm Nhan Nhan: "Không nói à? À đúng rồi, tôi quên mất cậu đau họng, không nói được." Thật phiền phức, Giang Diễn cảm thấy như mình bị trêu đùa. Cơ thể gầy gò nhưng lại săn chắc của cậu co lại, như con thú sẵn sàng lao vào chiến đấu bất cứ lúc nào. Cô chờ một lúc rồi quay lại chủ đề chính,"Tôi biết chắc cậu không phải kiểu người bị cắn rồi còn muốn kéo người khác xuống nước, tôi tin cậu." Cô đang nói cái gì vậy? Giang Diễn không vội đáp, cậu vừa từ nơi đó bước ra, mọi thứ bên ngoài đều xa lạ với cậu. Mặt trời vẫn còn treo lơ lửng trên đường chân trời, không khí đã bắt đầu se lạnh như báo hiệu đêm sắp tới. Không thể trì hoãn thêm nữa, Lâm Nhan Nhan cuối cùng cũng hỏi câu mình muốn hỏi nhất,"Cậu... biết đường không? Tôi có thể dẫn cậu đi cùng." Giang Diễn đáp lời ngay: "Biết." Thực tế thì cậu chẳng biết đường gì cả, chỉ là nhớ loáng thoáng con đường lúc tới đây. Lâm Nhan Nhan không tỏ ra quá phấn khích mà bình tĩnh nói: "Vậy lên xe đi." "Cậu lái đi." Cô bổ sung thêm. Cô không chớp mắt, lùi lại một bước, căng thẳng nhìn tên thanh niên kỳ lạ tiến lại gần.