Chương 7.2: Chào mừng đến với siêu thị Hỷ Dương Dương

Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Sơn Dã Cô Lương 01-06-2025 23:29:07

Có vài người không chịu giao ra, nổi bật nhất là một anh chàng quân mê—ôm chặt cây dao xịn được gửi từ nước ngoài về như thể đang ôm vợ. Trong lúc giằng co, vô tình làm xước tay đàn em số một của Hồ Cương Dương. Hồ đại ca liếc qua sơ yếu lý lịch, thấy cha mẹ cậu ta chỉ làm quản lý doanh nghiệp cỡ trung, chả có mấy giá trị lợi dụng, liền phất tay cho người đập một gậy bóng chày vào đầu,"chào mừng đến giấc ngủ ngàn thu". Cuối cùng, Hồ Cương Dương đích thân tiễn nhóm sáu người đi tìm vật tư qua lối nhân viên ở cửa bên. Trước khi đi, còn không quên lật mặt gạ gẫm Lâm Nhan Nhan một câu: "Bạn học Lâm, con gái như em cần gì phải ra ngoài khổ sở? Đi với tụi anh ăn ngon mặc đẹp chẳng hơn sao?" Hạ Nghi Nhàn nghe xong thì lén đảo mắt: "Ủa, mặt dày vậy luôn?" Vừa ra khỏi cửa phụ, nhóm sáu người còn đang căng não tính cách luồn lách tránh zombie, thì một tiếng hét thất thanh vang lên từ trên cao. "Bộp!" — một ai đó rơi từ tầng trên xuống đất như bánh chưng rớt nồi. Toàn bộ zombie trong bán kính 20 mét như được buff tốc độ, xông tới như đi ăn buffet, kéo theo đám khác lao vào tranh phần. Sáu người liền chớp lấy cơ hội chạy thoát khỏi nhà thi đấu đang bị zombie bao vây. Trong đầu Lâm Nhan Nhan, giọng nói quen thuộc lại vang lên: 【Là một "cuồng cưa" chân chính, bạn không bao giờ muốn rời xa vũ khí yêu quý của mình. Chúc mừng bạn đã thăng cấp từ Tập sự dùng cưa lên Hội viên yêu cưa rồi nhé. 】 Cưa máy trong tay rung nhẹ như đang vẫy đuôi vui mừng. Tiếc là Lâm Nhan Nhan giờ chẳng rảnh để ngẫm nghĩ cái câu kia có ý gì sâu xa. Cô vừa ngẩng đầu đúng lúc thấy Hồ Cương Dương đang chỉ đạo mấy tên tay chân ném cậu chàng vừa rơi từ cửa sổ tầng hai xuống. Cảnh máu thịt văng tung toé khiến cô muốn nôn tại chỗ. Đám xác sống vây tới, phân xác cậu ta như đi chợ giành đồ giảm giá. Đám mới tới chồng lên đám cũ, chất cao thành... núi xác mini. Thằng bé tội nghiệp đó, chắc đến xương cũng bị gặm sạch. Đây là lần đầu tiên Lâm Nhan Nhan tận mắt chứng kiến cảnh thây ma ăn thịt người. So với cảnh này, mấy con thây ma cô dùng cưa máy xử lý trước đó đúng là như trò trẻ con. Thây ma ăn người sống, người sống lại hại người sống. Lâm Nhan Nhan lưỡng lự, suýt buột miệng: Hay là các cô đừng quay lại nữa... Hồ Cương Dương đúng là đồ khốn nạn. Hạ Nghi Nhàn níu góc áo bạn thân, thì thào: "Nhan Nhan, chờ quân đội tới, Hồ Cương Dương chẳng còn cửa làm càn đâu." Ai nấy đều nghe thấy lời Hạ Nghi Nhàn, trong lòng đồng loạt mong mấy người cứu viện đến sớm. Duy có Trình Dịch Tân chui ra làm tổ phá đám: Cậu ta liếc Hạ Nghi Nhàn cái rõ dài: "Còn phải xem mấy người sống được tới lúc đó không đã. Cô chẳng phải suốt ngày trốn trong nhà thi đấu à? Có thấy hắn tống cổ mấy người ra ngoài chưa?" "Với lại, cô chắc quân đội thật sự sẽ đến cứu à?" Hạ Nghi Nhàn không chịu thua: "Vậy chứ cậu chắc mình sống được chắc?" Nhớ đến chuyện bị Lư Nhược Dương đẩy ra làm vật tế, mặt Trình Dịch Tân đen sì sì: "Ít nhất tôi cũng là người của phe hắn, còn được giao việc canh cửa. Mấy người thì chỉ biết chống đối, làm loạn!" Cậu bé gầy gò tên Trần Lập khẽ khàng lên tiếng: "Mấy người bớt nói lại đi, lỡ kéo xác sống tới giờ." Tổ sáu người bọn họ được giao nhiệm vụ đến siêu thị trong khuôn viên trường. Dù nhà ăn gần hơn, nhưng xét thấy đồ ăn dễ hỏng, cuối cùng họ vẫn chọn đi đường vòng tới siêu thị. Vừa rời nhà thi đấu, số lượng thây ma giảm hẳn, nhưng đi được một đoạn lại thấy đông dần lên. Không ngửi được mùi người sống, chúng cứ lang thang vô định trên lối nhỏ. Nhìn từ xa, không khác gì người thường cả. Có đứa cụt tay cụt chân, có đứa khớp gối vặn vẹo trông phát sợ. Trình Dịch Tân bất ngờ dừng lại, chỉ vào Lâm Nhan Nhan: "Cô, đổi vũ khí với tôi. Đưa cái cưa máy đây." "Dựa vào đâu chứ?" Lâm Nhan Nhan trố mắt. Gần tới siêu thị rồi mà còn muốn giở trò? Trình Dịch Tân khinh khỉnh: "Cô sợ phát run thế kia, chi bằng để tôi dùng." Cậu ta đâu biết, cái thân gần trăm kí của mình, hễ động đậy tí là mỡ lắc rung rinh. Dù giả vờ ra vẻ đạo mạo trách móc người ta, thì cả nhóm vẫn thấy rõ: trong bọn, chính cậu ta là đứa run chân nhiều nhất.