Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng
Sơn Dã Cô Lương01-06-2025 23:29:07
Cái tảng đá to đùng kia đủ rộng để che kín hai người một cách thoải mái.
Dù lũ zombie có cái mũi nhạy như chó săn, Lâm Nhan Nhan vẫn có một cách khác để đánh lạc hướng bọn chúng.
Hạ Nghi Nhàn nắm chặt tay cô, lắc lấy lắc để:
"Nhan Nhan, không được đâu! Cậu bảo bọn tớ trốn vô đó rồi cậu thì sao?"
Lâm Nhan Nhan chỉ biết bất lực đáp lại:
"Thế hai người biết lái xe à?"
Cô cố tỏ ra "ngầu lòi", kiểu như không quan tâm:
"Với lại, cái cách này cũng đâu chắc ăn gì. Nhỡ tụi zombie nó lại quay sang tóm hai người thì sao?"
Không hiểu bị ma xui quỷ khiến gì, miệng cô lại tự động chạy nước rút:
"Thật ra là... tớ định bỏ hai cậu lại làm mồi nhử, còn tớ lái xe chạy trốn một mình thôi!"
Hạ Nghi Nhàn vừa rơm rớm nước mắt vừa mạnh miệng vạch trần cô bạn:
"Nhan Nhan, cậu bị dọa cho lú lẫn rồi à? Theo cái logic đó, bọn tớ càng phải bám cậu chặt hơn chứ nhỉ?:
"..." Lâm Nhan Nhan im luôn, quay phắt đầu, khởi động xe tuần tra để né ánh mắt nóng như thiêu của hai người kia.
Vương Tình đứng chắn ngay đầu xe:
"Cậu cứu tụi này rồi, chưa chắc tụi này đã sống được. Có chết thì chết chung!"
Qua lớp kính chắn gió loang máu mờ mờ, cô ấy thấy mặt Lâm Nhan Nhan ướt đẫm hai hàng lệ.
So với nước mắt của Hạ Nghi Nhàn, thì mặt Nhan Nhan chẳng khác gì bị dội nước cao áp. Lớp phấn dính máu bị rửa sạch trông như cô mới xài thử cái cushion "bóng ma Chanel" bản dark mode.
Nhìn gương bên trái, Lâm Nhan Nhan thấy cái mặt lem nhem của mình. Cô quẹt bừa một phát, kết quả là tự biến mình thành hề luôn.
Cô cà khịa lại:
"Vương Tình, cậu nói thế thiếu trách nhiệm ghê. Có bao giờ nghĩ nếu cậu biến thành zombie thì ai đánh lại cậu không? Thể lực của cậu mà nâng tạ là gãy sàn phòng gym luôn đấy!"
"Với lại, tớ mới để hai người ở chung là để... cậu tranh thủ dạy Hạ Nghi Nhàn vài chiêu tự vệ. Tập luyện nghiêm túc vào!"
Nói tới đây lại thấy như đang dặn dò hậu sự. Lâm Nhan Nhan thầm "xì" một tiếng trong bụng, rồi nhả chân côn, chiếc xe tuần tra yếu xìu bắt đầu tăng tốc một cách lề mề.
"Đi nhanh đi!" cô bắt đầu nói năng linh tinh để dụ hai đứa kia rời đi."Thật ra, tớ biết từ trước là zombie sẽ kéo tới. Không thì sao tớ lại chuẩn bị sẵn cưa máy hả?"
"Mau đi đi! Tớ có cách thoát thân, các cậu đứng đó chặn đường chỉ tổ làm mất thời gian của tớ!"
Vương Tình cuối cùng cũng chịu tránh ra, rồi kéo theo Hạ Nghi Nhàn đang cố leo lên xe. Cô ấy kẹp bạn vào nách như vác củi chạy đi, tư thế nhìn buồn cười muốn xỉu.
"Tụi tớ nhất định sẽ quay lại tìm cậu!"
Lâm Nhan Nhan thầm nghĩ: Lúc đó đừng bổ đầu tớ ra là được rồi.
Nghĩ đến chuyện sau này không phải nhìn mặt zombie nữa, tâm trạng cô bỗng nhẹ nhõm hẳn. Không ngoái đầu lại, cô dứt khoát đạp ga.
Với kiểu đạp ga "giận cá chém xe" như vậy, kim tốc độ đáng ra phải nhảy vọt lên đỉnh bảng, còn cô thì được trải nghiệm cảm giác như bị văng khỏi xe vậy.
Nhưng sự thật là, chiếc xe tuần tra hết điện chỉ nhích được tới 20 km/h, màn hình còn hiện dòng chữ cảnh báo: "Vui lòng không đạp ga quá mức."
Lâm Nhan Nhan ngồi ngay ngắn, mắt đảo quanh dàn nút bấm trước mặt.
Cô bấm từng nút một: đèn gần, đèn xa, gạt nước... Cuối cùng bấm tới nút màu vàng, loa phát thanh trong xe vang lên:
"Chào các em học sinh! Hôm nay là một ngày đầy nắng, mong các em học hành chăm chỉ nhưng cũng đừng quên nghỉ ngơi hợp lý. Hạn chế gọi đồ ăn ngoài, nên ăn cơm căn-tin nhiều hơn. Thực đơn tiêu chuẩn hôm nay tại nhà ăn số ba là..."
Không đúng cái này, cô bực mình bấm lại lần nữa.
Lần này, giọng nữ dịu dàng kia bị thay bằng tiếng la hét của cả trăm người:
"Nhiệt liệt chào mừng lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Đại học A! Toàn thể thầy cô và sinh viên Đại học A chúc quý khách quý sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý!"
"Sau đây, mời quý vị thưởng thức ca khúc 'Khởi hành từ A Đại' do cựu sinh viên ưu tú của trường ta – nữ ca sĩ quốc gia hạng nhất – chị Thôi Nguyên trình bày."...
Giọng phát thanh trong loa y như được tiêm máu gà vậy, từ lời giới thiệu của MC cho tới mấy tiết mục biểu diễn của cựu sinh viên "nổi đình nổi đám" kia, khí thế hừng hực chẳng kém gì đoạn quảng cáo nhà ăn phát lần đầu.
Lũ zombie nghe mà đồng cảm sâu sắc, cùng là "cựu sinh viên A Đại", tụi nó gào rú hăng say, dí sát theo cái xe tuần tra.
Lâm Nhan Nhan ngồi vặn vẹo trên ghế, xấu hổ giùm người khác đến mức ngồi không yên, đúng kiểu mắc cái bệnh "xấu hổ thay thiên hạ" ăn sâu vào ADN luôn rồi.
Thứ âm thanh khét lẹt này từng được bật trong lễ kỷ niệm thành lập trường năm ngoái, không biết lãnh đạo nào nghĩ ra cái "chiêu trò" bá đạo đó.
Lúc ấy vì muốn kiếm điểm rèn luyện, Lâm Nhan Nhan phải đứng ngoài hội trường làm lễ tân, mang giày cao gót đứng mỏi rã rời. Vừa nghe xe tuần tra mở bài hát này chạy ngang, cô suýt cười đến ngã nhào, mém nữa thì sấp mặt giữa đường.
Về sau cái này còn lên hot search Weibo, sinh viên A Đại bỗng chốc trở thành "meme sống" cho cả thiên hạ trêu chọc.
Lâm Nhan Nhan càng nghĩ càng bùi ngùi, miệng thì chê trường như chê cơm thiu, nhưng trong lòng lại toàn nhớ mấy chuyện buồn cười.
Người ta nói trước khi chết sẽ thấy "phim tua nhanh cuộc đời", chắc cô sắp thật sự lên đường rồi.
Lâm Nhan Nhan lau nước mắt cái roẹt, tay lái bẻ gấp.
Cô chọn đại một con đường ít zombie hơn để chạy.
Nhưng cũng chẳng thay đổi được sự thật là: xe tuần tra... chạy như rùa bò.
Đám zombie phía sau còn chưa kịp đuổi tới, nhìn từ xa chỉ như một đám đen đen lốm đốm; nhưng tụi mới bị tiếng loa dụ tới thì cách xe chừng vài chục mét, sát rạt luôn rồi.
Do mở loa phát thanh nên xe ngốn điện hơn, màn hình báo thời gian vận hành ước tính còn lại tụt một phát chỉ còn một nửa.
Lâm Nhan Nhan bỏ tay khỏi vô lăng, trực tiếp cầm lấy cây cưa máy.
Xe mất lái, loạng choạng đâm thẳng vào bức tường bê tông trắng không xa.
Đây là một góc chết.