Chương 5.3: Thành công tiến vào nhà thi đấu

Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Sơn Dã Cô Lương 01-06-2025 23:29:08

Thấy có người còn xui hơn mình, Trình Dịch Tân rung rinh thân hình tròn vo cười khúc khích, bị Lư Nhược Dương liếc một phát liền im thin thít như cún cụp đuôi. Nãy giờ im lặng không nói gì, Lâm Nhan Nhan lúc này lại bật chiếc cưa điện "vù vù" – mấy đứa bên trong đang đùa giỡn trên tính mạng của người khác đây mà. Đợi đến lúc hỏi xong, e là tang thi kéo đến đầy cổng rồi. Chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng, mấy thằng trong kia nghe tiếng cưa điện thì mặt tái xanh như tàu lá. Họ đã nghe thấy rất rõ ràng âm thanh đó. Lâm Nhan Nhan dí cưa vào ổ khóa cửa, cố tình cho tụi kia nghe kỹ âm thanh "ngọt ngào" ấy, rồi gằn giọng: "Không mở cửa thì tôi cưa đấy! Tang thi tới là cả đám chết chùm!" Nói xong, một đoạn tay cầm cửa thật sự bị cưa rơi xuống "rắc" một cái. Tiếng cưa sắt bén đến gai người khiến Trình Dịch Tân giật lùi lại như bị điện giật, cả người mỡ rung bần bật. Lư Nhược Dương cuối cùng cũng tỉnh ra – mấy người ngoài kia không hề hù dọa. Cũng may cậu ấy còn tí não, lập tức quay sang hô đám người bên trong dẹp ghế chắn cửa ra. Lâm Nhan Nhan lại quát thêm lần nữa: "Mau lên! Tôi mà thấy tang thi lết tới, là tôi chơi tới bến, không ai chạy kịp đâu đó nha!" Cô nàng lần đầu tiên đe dọa người khác, nếu để ý kỹ thì sẽ nghe ra giọng cô vẫn hơi run, may mà hiệu quả lại ngoài mong đợi — đám kia nghe dọa xong, tay chân lăng xăng, chưa đến nửa phút đã mở cửa đón họ vào. Vương Tình vừa bước vào việc đầu tiên làm là đấm cho Trình Dịch Tân một cú tơi bời, khiến một bên mắt cậu ta lập tức tím bầm như đeo nguyên cái mắt gấu trúc. Càng buồn cười hơn là, đám bạn cậu ta chẳng những không bênh, còn ôm bụng cười như được mùa. Trình Dịch Tân không dám nổi giận, lặng lẽ lắc lư thân hình tròn trịa, cùng với cái cây sào tên Lý Vinh ở lại trông cửa. Trong khi đó, Lư Nhược Dương cứ như kẻ đói gái lâu năm, mặt dày tiến tới bắt chuyện với Vương Tình: "Học tỷ, bên ngoài đâu còn nhiều tang thi nữa? Mấy người sao vô được tới đây vậy?" Vương Tình là dạng người tính thẳng như ruột ngựa, bèn bĩu môi quay mặt đi, tỏ rõ thái độ không thèm đếm xỉa. Không nản, Lư Nhược Dương lại dán mặt vào Lâm Nhan Nhan, cười nham nhở: "Học tỷ xinh đẹp, chị xinh vậy mà trước giờ em chưa thấy trong trường bao giờ hết á. Mà cái cưa điện trên tay chị là lấy ở đâu vậy? Ghê dữ!" Lâm Nhan Nhan liếc hắn một cái, nhếch môi đáp lạnh tanh: "Xin lỗi, tôi cả ngày chưa uống miếng nước nào, khô họng, không muốn nói chuyện." Câu này đúng kiểu: "Không muốn nói thì cút!", vậy mà Lư Nhược Dương vẫn cố cười, chỉ là mặt bắt đầu đen như đáy nồi, bị mấy thằng bạn phía sau rúc rích cười càng khiến cậu ấy ngứa gan, bèn chuyển mục tiêu sang Liêu Tử Oánh. "Mỹ nữ này cũng chưa thấy bao giờ, là học muội hay học tỷ vậy ta?" Giọng cậu ta sến như nước đường, nghe muốn ói. Liêu Tử Oánh đáp tỉnh rụi: "Tôi năm ba rồi." "Ồ, vậy là học tỷ rồi!-" Thấy cô ấy chịu trả lời, cậu ấy như bắt được vàng, mặt mũi sáng rỡ, bắt đầu lải nhải bắt chuyện. Hai người nói qua nói lại thêm vài câu, cho đến khi vào hẳn trong sân bóng rổ thì mới chịu im. Sân bóng rổ này vốn có thể chứa vài trăm người, giờ đây nhét chừng sáu, bảy chục mạng sống sót — vậy mà không khí lại chẳng thấy vui vẻ chút nào. Ánh nắng chói chang chiếu qua lớp kính trong suốt trên mái, đổ lên mặt sàn gỗ bóng loáng, đẹp là thế mà toàn bộ nhà thi đấu vẫn bao trùm một lớp u ám, nặng nề. Lâm Nhan Nhan đưa mắt nhìn khắp lượt từ trái sang phải, hy vọng tìm được một gương mặt quen. Số lượng con trai trong này rõ ràng nhiều hơn con gái. Có một cô gái ngồi bệt ở góc khuất đang khóc nức nở, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm đúng ánh nhìn mong đợi của Lâm Nhan Nhan. "Hạ Nghi Nhàn!" Cô gọi to. Hạ Nghi Nhàn lau nước mắt, lảo đảo đứng dậy chạy đến, ôm chầm lấy Lâm Nhan Nhan như gặp lại người thân thất lạc bấy lâu. Hai người ôm nhau chặt, Hạ Nghi Nhàn vừa khóc vừa run, nước mắt rơi đầy lên vai áo của Lâm Nhan Nhan. Lâm Nhan Nhan nhẹ nhàng vỗ lưng bạn, mắt cũng dần ươn ướt. Cô luôn gồng mình mạnh mẽ trước người khác, vậy mà chỉ một cái ôm của người bạn thân cũng đủ khiến bao nỗi sợ và uất ức trong cô vỡ òa như vỡ đê. Ước gì có thể dùng cái cưa điện này, chém toạc cả đám tang thi, tìm được bố mẹ... Trong khoảnh khắc đầy xúc động ấy, một giọng nói phá vỡ không khí ấm áp như gáo nước lạnh. Chính là cái người mà Lư Nhược Dương gọi là "tổ trưởng Hồ", Hồ Cương Dương tiến tới, vừa vỗ tay vừa nói: "Ôi chao, tình chị em cảm động quá!" Anh ta cười cợt nhã rồi nói với Lâm Nhan Nhan: "Chào mừng đến với nhà thi đấu! Vì an toàn của mọi người, và cả bạn của cô nữa, kiểm tra sơ qua một chút chắc không vấn đề gì đâu ha?"