Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng
Sơn Dã Cô Lương01-06-2025 23:29:08
Đám thây ma reo hò hí hửng, vung vẩy tay chân như thể đang tham gia màn "gặp gỡ định mệnh" phiên bản máu me.
Lâm Nhan Nhan không nói nhiều, bật máy cưa — vù vù vù, chặt xác sống như chặt mía, từng đoạn từng đoạn bay tứ tung. Tay nghề của cô vẫn còn non, máy cưa thì bén như cạo gió. Con nào hên thì chỉ một nhát là giải thoát, còn xui thì bị róc thêm vài lớp, nhìn mà gai hết da gà. Nếu xác sống mà có cảm giác, chắc cũng phải gào lên đòi kiện vì tra tấn.
A di đà Phật, cô đâu có cố ý làm thịt dã man như thế đâu!
Đến khi cái đầu cuối cùng lăn lông lốc xuống đất, Liêu Tử Oánh rút ngay chìa khóa đã chuẩn bị sẵn, cắm vào ổ khóa cửa sau.
"Tạch"
Ổ khóa mở rồi. Nhưng cửa... vẫn không nhúc nhích! Như bị thứ gì đó chắn mất bên trong.
Sao lại thế được?
Khí thế của Liêu Tử Oánh phút chốc bay biến sạch sành sanh, lúng túng thấy rõ. Vương Tình vỗ vai cô ấy, ra hiệu tránh ra rồi xắn tay áo lên tông thẳng vào cửa.
Bên trong vang lên tiếng "sột soạt", cửa nhúc nhích được chút xíu.
Có hiệu quả!
Vương Tình hít sâu, lấy đà lao tiếp. Tiếng cửa cọ vào vật cản mỗi lúc một to, khe hở cũng dần mở rộng.
Ngay lúc tưởng sắp phá cửa thành công, một lưỡi dao bổ nhào từ trong khe cửa ra, suýt nữa cắm vào đầu Vương Tình!
Cô ấy giật nảy lùi lại, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Một tên con trai thò mặt ra từ trong khe cửa – tròn trịa mũm mĩm, mắt một mí, bọng mắt to đùng, nhìn phát biết ngay là kiểu người hay nghi kỵ.
Ánh mắt hắn và Vương Tình chạm nhau đúng một nhịp, rồi đổi ngay sang ánh nhìn dữ tợn như chó giữ nhà. Không nói không rằng, hắn dùng sức dập cửa lại.
Cạch!
Cửa hông bị đóng sầm lần nữa.
Vương Tình tức phát khùng, đập cửa rầm rầm:
"Ê! Làm gì vậy?! Mở cửa! Bọn tôi là người sống mà!"
Lần này Liêu Tử Oánh cũng không thể ngồi nhìn, vì liên quan trực tiếp đến mạng sống. Cô ấy vội vàng chen lời vào, giọng mềm như bún:
"Bọn tôi không bị cắn đâu mà, làm ơn mở cửa với..."
Kết quả...
Tạch!
Cửa không những không mở, mà từ trong còn nghe tiếng khóa lại chắc nịch.
Giọng u u như cái nồi úp đầu vọng ra từ bên trong:
"Tôi mặc kệ mấy người bị cắn hay chưa. Nhà thi đấu này chật rồi! Tìm chỗ khác mà trú đi ha."
Người bên trong nói chuyện chua lè như bị nội thương, nghe mà chỉ muốn vả cái cho tỉnh.
"RẦM!" Vương Tình đấm một cú như trời giáng vào cánh cửa, cú đấm này dồn hết nỗi bực dọc, đến thi đấu cô còn chưa từng mạnh tay như vậy.
Tên mập mắt sưng phù đang lấy thân mình đè cửa bị chấn động đến nỗi thân hình béo ục ịch cũng rung rinh theo.
Vương Tình tức như bò tót: "Mấy người ích kỷ vừa thôi được không? Cho bọn tôi chui vào thì chết ai? Không phải đều là bạn học cả sao?!"
Bên trong lạnh lùng đáp: "Bây giờ là tận thế rồi, bạn học cái gì nữa, ai thân thiết với mấy người chứ!"
Lúc này Lâm Nhan Nhan vẫn đang làm nhiệm vụ canh gác bên ngoài, thấy có tốp tang thi đang lắc lư lượn tới, mà Vương Tình với Liêu Tử Oánh vẫn chưa gọi cô vào, trong lòng thấy kỳ kỳ, quay đầu lại thì thấy hai đứa vẫn đang đứng ngây ở cửa. Cô bèn chạy đến hỏi: "Sao còn chưa vào được? Bên kia tang thi đang tới kìa!"
Vừa dứt lời thì một giọng đầy khinh bỉ vang lên từ bên trong: "Ba đứa con gái hả?"
Vương Tình lại đấm thêm phát nữa: "Con gái thì sao? Một đấm của tôi là đủ tiễn mấy người bay lên trời! Có gan thì mở cửa ra, tôi đấu tay đôi với ông đấy!"
Tên mập mắt sưng tên là Trình Dịch Tân, mặt dày mày dạn gằn giọng thách thức: "Chính là xem thường con gái đấy, đằng nào cô cũng không đạp vỡ cửa được đâu, ngoan ngoãn chờ tang thi gặm đi!"
Giọng cậu ta độc địa như thể cả thế giới nợ cậu ta mấy trăm nghìn.
Đúng lúc đó, bên trong vang lên tiếng bước chân "cộp cộp" – có thêm mấy tên con trai đi đến.
"Lúc nãy Lý Vinh bảo có tang thi đập cửa, Trình Dịch Tân, mày béo như heo mà ngay cái cửa cũng không giữ nổi à?"
"Ơ? Không phải chẳng có ai đập cửa sao? Chẳng lẽ mày với Lý Vinh sợ quá hóa rồ, giờ quay sang dọa bọn tao cho vui à?"
Trình Dịch Tân cố nín nhịn mấy câu châm chọc, nhưng ngay sau đó lại trút hết uất ức lên đầu ba cô gái ngoài cửa: "Không phải tang thi, là ba đứa con gái."
Bọn con trai bên trong lập tức cười khẩy khả ố: "Thật không đó? Ba đứa con gái? Có đứa nào xinh không? Xinh thì cho vô đi!"
Vương Tình nghe giọng thấy quen quen, càng nghe càng thấy giống — đúng là thằng đàn em Lư Nhược Dương!
"Lư Nhược Dương, mở cửa! Là chị Vương Tình đây!"
Nghe thấy tên chị, Lư Nhược Dương có vẻ chột dạ, im im một lúc mới trả lời kiểu cù nhây: "Chị ơi xin lỗi, em đâu có quyền quyết định gì đâu, để em vô hỏi tổ trưởng Hồ trước, anh ấy cho thì em mở nha-."