Chương 6.1: Cái gọi là “nơi trú ẩn”

Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Sơn Dã Cô Lương 01-06-2025 23:29:08

Tận thế đến nơi, đấm đá mới là chân lý! Lũ xác sống tấn công vào trường, Hồ Cương Dương kéo theo mấy thằng bên bộ môn thể dục trốn vào nhà thi đấu. Lúc đó trong nhà thi đấu cũng đã có kha khá người đang trú ẩn. Người bên trong khá tử tế, mở cửa đón họ vào – ai dè lại rước sói vào nhà. Hồ Cương Dương vừa vào đã liếc trước liếc sau, phát hiện trong đám người kia chả có mống nào nhìn ra dáng biết đánh đấm, thế là anh ta mặt dày kéo đàn em vào phòng chứa dụng cụ thể thao. Cái phòng đó phải có chìa khóa mới mở được, mà anh ta – với tư cách là tổ trưởng bộ môn thể dục – thì tất nhiên là giữ trọn bộ chìa. Mấy tên cùng hội hớn hở lôi ra toàn đồ thể thao có thể gây sát thương cao, sau đó xông ra cho người vừa mở cửa cho tụi nó một trận nhừ tử. Chỉ vì cái tội trông có vẻ "có chính kiến". Trong cái nhà thi đấu này bây giờ, bọn họ không cần người có ý kiến! Người kia bị đánh đến sưng vù mặt mũi, cuối cùng bị mấy thằng đàn em của Hồ Cương Dương khiêng ra ngoài vứt như vứt rác. Ai muốn bênh vực thì bị đánh luôn cho im re. Một đám người bị dằn mặt thẳng tay như vậy, kết quả là chẳng ai còn dám hó hé nửa lời. Sau đó, Hồ Cương Dương ra lệnh cho người mang đồ đạc chặn kín cửa chính và cửa hông, chiếm luôn nhà thi đấu làm lãnh địa riêng. Màn "giết gà dọa khỉ" lúc nãy hiệu quả không đùa, đám người sống sót còn lại thì đứa nào đứa nấy câm như hến. Nghe nói có nhỏ nào cầm cưa máy phá cửa xông vào, làm trùm như Hồ Cương Dương đương nhiên phải ra mặt "chào hỏi" một phen. Anh ta chen vào giữa lúc Lâm Nhan Nhan đang trò chuyện với người quen cũ, giọng điệu thì ngạo mạn không chịu nổi: "Ba người bọn cô từ ngoài vào, lỡ bị tụi xác sống cắn rồi thì bọn tôi – người sống – biết sống sao hả?!" Hạ Nghi Nhàn còn vương nước mắt nơi khóe mi, nghe xong thì lấy tay áo quệt quệt rồi phản pháo: "Cậu ấy có bị thương đâu, làm sao bị xác sống cắn được!" Vương Tình cũng bước tới: "Tổ trưởng bộ môn à, chúng em không bị cắn đâu. Bị rồi thì giờ thành xác sống từ lâu rồi còn gì." Trước tận thế, Vương Tình hiền khô, tính tình thẳng thắn, chưa từng phản đối bất cứ lệnh nào của Hồ Cương Dương. Nếu không vì nhan sắc hơi thiếu sức cạnh tranh, thì anh ta cũng không đến nỗi chê cô ấy. Dù vậy, thấy cô ấy lên tiếng thì anh ta cũng nể mặt một chút. Hồ Cương Dương vuốt cằm, ra vẻ "nhân từ": "Thì tôi cũng chỉ sợ mấy người khác bị dọa thôi mà." Anh ta bĩu môi, chỉ trỏ: "Con nhỏ kia dính đầy máu, lại còn lăm lăm cưa máy, nhỡ làm mấy người trong nhà thi đấu hoảng thì sao." Nói đến đây, ai còn không hiểu ý anh ta chứ? Rõ ràng là sợ Lâm Nhan Nhan làm lung lay cái ngai vàng anh ta vừa giành được mà thôi! Lư Nhược Dương cười cợt bỉ bôi, còn tiện tay đổ thêm dầu vào lửa: "Phải đó phải đó, hồi nãy cô ta còn hăm dọa sẽ dùng cưa điện để cưa toang cái cửa nữa cơ! Vì sự an toàn của mọi người, tôi thấy nên tịch thu cái cưa điện thì hơn!" Nhìn đám người này hả hê, chẳng buồn giấu vẻ nham hiểm và độc địa, ngoài cơn giận ra, trong lòng Lâm Nhan Nhan còn thấy thất vọng ê chề. Cô vốn sinh ra trong gia đình khá giả, cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió, từ nhỏ đến lớn toàn gặp người mà thiên hạ hay gọi là "giới trí thức văn minh". Ấy vậy mà mới mạt thế có vài tiếng đồng hồ, một đám người đã hiện nguyên hình. Lòng người, đúng là đáng sợ hơn cả đám thây ma ngoài kia. Lúc nghe Liêu Tử Oánh bảo có thể đến nhà thi đấu trú tạm, Lâm Nhan Nhan đã không giấu nổi kỳ vọng. Cô mong tìm được một nơi thật sự yên bình, an toàn, có những đồng đội đáng tin để chia sẻ gánh nặng. Vậy mà... Hồ Cương Dương – cô từng thấy anh ta ở mấy kỳ hội thao. Khi đó anh ta luôn đứng trên khán đài phát biểu, trông có vẻ cao lớn đàng hoàng. Ai ngờ đâu bản chất lại thối nát đến mức này! Nếu bảo Liêu Tử Oánh là loại người "gió chiều nào xoay chiều đó", thì Hồ Cương Dương với lũ đàn em của anh ta chính là loại ác nhân thuần chủng. Lâm Nhan Nhan hít sâu một hơi. Cô vốn không ưa tranh cãi, cũng chẳng phải người gan to bạo dạn, nhưng tuyệt đối không phải loại để người ta bắt nạt rồi câm nín chịu đựng!