Chương 7.1: Chào mừng đến với siêu thị Hỷ Dương Dương
Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng
Sơn Dã Cô Lương01-06-2025 23:29:08
Trên sân khấu, Hồ Cương Dương tỏ ra rất ra dáng "thủ lĩnh", miệng cười mà mắt chẳng cười tí nào:
"Chắc mọi người cũng biết cái đạo lý "ngồi không cũng hết núi vàng" rồi ha. Tôi không bắt mấy người giao nộp vũ khí là vì hy vọng những ai có "hàng" sẽ đứng ra bảo vệ mọi người, cùng nhau ra căn-tin kiếm thêm đồ tiếp tế."
Anh ta vung tay một cái, dáng vẻ vô cùng độ lượng:
"Nếu ai không muốn đi thì tôi cũng không ép... Nhưng ít ra cũng nên "cho mượn" vũ khí để người khác có thể mang đi tìm đồ, đúng không?"
Mấy đứa có mang vũ khí trên người lập tức căng như dây đàn, sợ Hồ Cương Dương giở trò bạo lực.
"Dĩ nhiên, tôi sẽ không để những bạn đi tìm đồ thiệt thòi đâu. Từ hôm nay, ai cũng có thể xếp hàng nhận một gói bánh quy với một cái bánh mì nhỏ. Nhưng mà! Ai từng ra ngoài kiếm đồ cho nhóm, thì mỗi bữa đều được ăn uống no say, khỏi lăn tăn gì hết!"
Lời vừa dứt, không chỉ mấy người có vũ khí mà cả đám còn lại cũng bắt đầu rì rầm bàn tán.
Mới có 2 giờ rưỡi chiều, phần lớn sinh viên trong nhà thi đấu đều ăn sáng xong rồi đi học ca sáng, nên giờ cũng chưa đói lắm.
Huống chi ai nấy đều tận mắt thấy cảnh lũ xác sống bên ngoài ghê rợn cỡ nào. Trong số đó còn có cả giáo viên, bạn học từng thân thiết... Ai mà dám bước ra ngoài? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy ớn tận xương sống, chẳng ai muốn xung phong.
Thấy vậy cũng không bất ngờ, Hồ Cương Dương hừ lạnh một tiếng rồi ra tối hậu thư:
"Tôi cho các người mười phút để suy nghĩ. Nếu không có ai tình nguyện thì... xin lỗi, bọn tôi phải dùng biện pháp mạnh."
Năm phút trôi qua, đám đông tự động tách ra một khoảng trống chính giữa. Không một bóng người nhúc nhích.
Trong đám đông, ánh mắt của Lâm Nhan Nhan bắt đầu dao động.
Toàn thân cô như bị bao phủ bởi một cảm giác kỳ quái.
Chẳng hiểu tại sao, chỉ cần tưởng tượng cảnh cái cưa điện của mình bị kẻ khác cầm đi là cả người cô thấy ngứa ngáy, bứt rứt, cứ như có ai đó cướp mất báu vật vậy đó!
Dù Hồ Cương Dương nhân cách có hơi..."khó yêu thương", nhưng nói gì thì nói, câu này của anh ta cũng đúng.
Vì lợi ích chung, không muốn đi mạo hiểm thì ít nhất cũng nên giao vũ khí ra để người khác dùng.
Muốn giữ cái cưa điện này trong tay... Lâm Nhan Nhan hiểu rất rõ – cô bắt buộc phải ra ngoài cùng đội tìm vật tư!
Nhớ tới đám zombie ngoài nhà thi đấu đang gào thét vẫy tay như đang sale Black Friday, Lâm Nhan Nhan đứng đó do dự, rồi cũng đành cúi xuống xách cái cưa máy lên như thể đang chuẩn bị đi sửa ống nước thay vì liều mạng.
Còn hai phút nữa hết giờ đếm ngược, Vương Tình đứng dậy trước. Với chiều cao mét tám, cô nàng nổi bật như cây cột thu lôi giữa đám đông.
Ngay sau đó, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía một cô gái mặc áo khoác tím đã hơi lấm lem bùn đất—Hạ Nghi Nhàn cắn răng, bước ra nhập hội.
Một nam sinh cầm ống nước do dự nửa ngày cũng lết ra.
Còn lại một phút, thêm một cậu bạn dáng nhỏ gầy gia nhập đội hình.
Mười phút trôi qua, từ 65 con người chen chúc trong nhà thi đấu, chỉ gom được đúng một tổ 5 người... thêm Lư Nhược Dương bị đẩy đi thì đủ sáu.
Hồ Cương Dương lén cười, trong mắt lóe lên ánh tính toán: nào là Vương Tình, nào là cưa máy, ống nước... Đội này ít nhất cũng có thể "chạy nhanh khỏi đám xác sống."
Trong mắt anh ta, cả cái nhà thi đấu này, người lẫn đồ, đều là của anh ta. Đã bỏ vốn ra thì phải thu lời gấp đôi.
Anh ta ngẩng cằm lên nhìn Lư Nhược Dương:
"Cậu cũng đi chung với bọn họ."
Gương mặt đang hí hửng của Lư Nhược Dương đông cứng lại.
"Tổ trưởng à! Em trung thành với anh lắm mà!"
Nước mắt nước mũi sắp tuôn như thác đổ, cậu ấy gào lên như thể đang đóng vai bi kịch. Có thể, nếu có cái đùi nào gần đó chắc cậu ấy quỳ xuống ôm luôn rồi.
Hồ Cương Dương phì cười:
"Vậy thì tìm thêm cho tôi một đứa có năng lực. Nếu các cậu không quay lại được, thì khỏi làm người của tôi nữa."
Lư Nhược Dương gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng đã nhắm trúng một con mồi thay thế.
Đội sáu người được lập, nhóm "chuyên áp bức đồng môn" bắt đầu đi thu gom vũ khí.
Đa số mọi người đều giao nộp: từ dao rọc giấy, dao gọt trái cây, đến xà beng, đàn guitar... Đủ loại "vũ khí sinh tồn" mà nhìn thôi cũng thấy buồn cười.