Chương 9.3: Thoát chết trong gang tấc

Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Sơn Dã Cô Lương 01-06-2025 23:29:07

Những con xác sống bò ra khỏi tường đầu tiên vẫn còn đủ chân để bám theo cái xe điện phía sau. Nhưng lũ phía sau thì... nhìn mấy "đồng chí" chạy phía trước, vài đứa cũng hì hục đuổi theo, số còn lại thì đứng ngây ra như phỗng – đúng kiểu "IQ để đâu không biết nữa." Mùi người sống dần tan trong làn không khí không ngừng chuyển động. Lũ xác sống chưa kịp bò qua tường đã mất sạch manh mối, đứa nào đứa nấy ngơ ngác, đi vòng vòng quanh cái loa phóng thanh đang phát rùm beng. Chúng nó hú hét loạn xạ, dí sát cái đầu thối hoắc vào cái loa trắng tinh kia, giọng phát thanh viên thì lên bổng xuống trầm, đầy cảm xúc như đang tường thuật một trận chung kết thế giới vậy. Kết quả là bọn xác sống đứng đơ ra, mắt trợn ngược như bị thôi miên. Khoảng mười phút sau, loa im bặt. Đám xác sống rơi vào trạng thái lạc lối trong vòng tròn bán kính mười mét – đứa thì đứng yên, đứa thì đi vòng vòng như robot lỗi chip. Chẳng ngờ "vô tình cắm liễu liễu thành rừng", cái kế hoạch chỉ muốn tìm một chỗ vắng mà biến thành xác sống không hại ai lại vô tình... gom sạch bầy xác sống ở khu giảng đường vào đúng cái góc chết đó. Từ xa cũng nhìn được nguyên một cụm tụ tập, nên mấy người còn sống nếu có đi qua khu giảng đường, chỉ cần biết đường mà tránh, chẳng cần cảnh báo gì cũng an toàn. Độ nguy hiểm giảm hẳn! Còn bên này... Lâm Nhan Nhan đang phóng như bay. Chân đau, đầu gối đau, mông cũng đau. Cái đường sỏi này nhìn thì chẳng thấy đá đâu, mà mỗi lần xóc một cái là cô cảm giác như mình sắp bị bật khỏi yên xe đến nơi. Đám xác sống đuổi phía sau bị bỏ xa từ lâu. Trước mặt vẫn là con đường sỏi dài dằng dặc, quanh quẩn toàn mấy khu vực heo hút, đến cả xác sống cũng chả buồn ghé qua. Lâm Nhan Nhan bắt đầu ảo tưởng hy vọng, giảm tốc độ lại chút xíu. Cũng phải thôi, lái xe điện trên đường kiểu này đòi hỏi cả kỹ thuật lẫn bản lĩnh. Những thứ đó cô không phải không có, chỉ là... ... chỉ có tí xíu thôi. Mà mấy thứ kỹ năng này cũng nhờ hôm nay bị dồn ép đến đường cùng mới luyện được. Chạy thêm mười phút nữa, hai bên đường vẫn là rừng cây đen kịt nối nhau thành dãy, mặt đất thì khô cằn một màu vàng cháy, lác đác vài bụi cỏ dại cứng đầu mọc chòi ra từ kẽ đá. Cảnh vật vừa quen vừa lạ. Lâm Nhan Nhan cuối cùng cũng đưa ra một kết luận mà lẽ ra phải sớm nhận ra: Cô đã lạc đường rồi!!! Bảo sao chẳng thấy ma nào, có xác sống mới lạ, trừ khi có căn cứ nào gần đây chứ ai lại mò vào cái chỗ rừng rú chim còn không thèm ị này. Sinh viên A Đại thông minh thì tuyệt đối không làm vậy. Lâm Nhan Nhan dĩ nhiên cũng thuộc nhóm sinh viên thông minh ấy, nhưng một số sinh viên thông minh A Đại sẽ không thể tưởng tượng nổi rằng mình sẽ có ngày phải trèo qua tường rào từ góc chết của khu giảng đường. Và chắc chắn sẽ không biết rằng mấy khu ngoại ô thường chỗ nào cũng na ná nhau – đừng dại mà dùng phong cảnh nhìn từ cửa sổ xe để định hướng! Lâm Nhan Nhan chính là minh chứng sống động nhất cho điều đó. Cô rút điện thoại ra, mở bản đồ cầu cứu hy vọng cuối cùng. Không có tín hiệu. Bản đồ không định vị được thời gian thực, chấm xanh chỉ còn nằm ở khu ký túc xá. Lâm Nhan Nhan phóng to bản đồ ra. "Trên là bắc, dưới là nam, trái là tây, phải là đông." (Nhưng còn cô thì... méo biết mình đang ở đâu. ) Cô vừa lẩm bẩm, vừa dùng tay chỉ chỉ vẽ vẽ. Theo lời Vương Tình nói thì khu phát triển nằm bên trái con đường trước cổng chính, lý ra là phía trên bản đồ, vậy chắc là góc trên bên trái. Nói cách khác, chính là... tây bắc! Lâm Nhan Nhan đầy tự tin tiếp tục phóng xe về phía trước, cô đã đi qua một ngã rẽ và khi đó đã quyết định đi thẳng. Từ xa xa, ven núi dường như xuất hiện một vệt trắng mờ mờ, giống như làn mây lững lờ. Hay là rẽ sang thử xem? Ý nghĩ đó vừa nhen nhóm, thì vài trăm mét phía trước đúng lúc có một ngã ba. Lần này, cô không chút do dự chọn con đường chếch về phía trái. Quả nhiên cảnh vật trước mắt ngày càng trở nên quen thuộc. Lâm Nhan Nhan hí hửng tiếp tục lái xe. Dù có không quen thuộc đi chăng nữa thì bộ não thiên tài của cô cũng sẽ tự động tẩy não, lừa cô tin rằng nơi này mình từng đi qua rồi. — Vì hoàng hôn đã buông xuống. Cô không dám tưởng tượng cái cảnh bản thân một mình nằm thoi thóp trong rừng sâu đen ngòm giữa thời mạt thế. Nỗi sợ quá lớn khiến bộ não tự động xoá luôn khả năng xảy ra tình huống đó. Chiếc xe điện ban đầu đã không đầy pin, chạy được mấy chục cây số thì lượng điện cũng sắp chạm đáy. Có khi nào cô vô tình chọn đúng đường thật không? Càng đi tiếp, cây cối càng rậm rạp, bóng cây lả lướt dưới ánh tà dương vàng vọt, xung quanh yên tĩnh như một mảnh đào nguyên bị thế giới tận diệt bỏ quên. Bên đường có một căn nhà gỗ cũ nát, mái đã bị lật tung, cánh cửa thủng một mảng to, mạng nhện chằng chịt, bên trong lộ rõ vẻ tiêu điều. Lâm Nhan Nhan tò mò liếc nhìn, ánh mắt sắc bén phát hiện có một người đang nằm bất tỉnh cạnh căn nhà gỗ. Cô sững lại vài giây, rồi như vừa bừng tỉnh: Người hay... xác sống? Vận động mạnh khiến bụng cô đói meo, dạ dày réo ầm ầm. Trong đầu không biết từ bao giờ đã bắt đầu đếm đến 99. Cô liếm đôi môi khô nứt. Đếm đến 100 liệu có phần thưởng gì không nhỉ? Thế là Lâm Nhan Nhan dừng xe, giữ một khoảng cách an toàn, chăm chú quan sát người trước mặt. Có mục tiêu rồi, cô nhìn kỹ chưa từng thấy ai nghiêm túc như vậy. Ừm. Là đàn ông, tóc có hơi dài. Gu thời trang khá thảm hoạ, quần áo mặc lộn xộn như kiểu vừa nhắm mắt lấy đại trong tủ ra mặc, không biết phối đồ là gì luôn. — Nếu là ngày thường, chắc cô sẽ nghĩ vậy. Nhưng thực tế thì, thứ đầu tiên bật ra trong đầu lại là: Não vẫn còn nguyên. Trên người không thấy máu. Có vẻ... còn sống? Lâm Nhan Nhan móc cái cưa điện ra khỏi giỏ, trong lòng thầm cầu nguyện: làm ơn đi, mày nhất định phải là xác sống! Cô giơ cao cưa điện, ánh mắt như thấy được miếng thịt béo bở, sáng rực nhìn người đang nằm đó. Thân hình gầy gò kia, lồng ngực còn khẽ phập phồng, dường như giây tiếp theo sẽ mở mắt ra vậy...