Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng
Sơn Dã Cô Lương01-06-2025 23:29:08
Một giờ chiều.
Trời nắng như đổ lửa, nóng đến mức mồ hôi đổ như tắm. Liêu Tử Oánh vừa thay đồ mới, chất vải thì mềm mại, thơm thoảng mùi nước xả vải, nhưng trong lòng lại cứ bực bội không rõ vì sao, nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt.
Trên đường đi, nhóm có đụng vài con zombie lảng vảng. Lâm Nhan Nhan chẳng buồn gọi ai hỗ trợ, tự mình xách cưa máy phang thẳng mấy con xác sống đang hí hửng chạy tới.
Có đồng đội phía sau làm hậu thuẫn, gan cô nàng cũng lớn ra trông thấy. Xử lý xong, Lâm Nhan Nhan nhìn đống tay chân máu me bèo nhèo dưới đất mà chỉ thấy hơi buồn nôn.
Chắc do cái cảm giác ghê tởm ấy đeo bám, dù cả ngày chưa được ăn gì, bụng vẫn chẳng thấy đói. Thấy thịt là chỉ muốn ọe. Lâm Nhan Nhan thầm nghĩ, nếu được, cô tình nguyện làm nữ tín đồ ăn chay suốt đời, chỉ cần Phật Tổ hiện thân cứu rỗi đám quái vật gớm ghiếc này.
Nhưng tiếc là, ở đây chẳng có Phật Tổ nào, chỉ có một "cưa thần" bị số phận đẩy lên tuyến đầu chiến đấu.
Càng tới gần nhà thi đấu, zombie lại càng ít. Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện vài cái xác bị phanh nát đầu óc.
Lâm Nhan Nhan đột ngột dừng chân:
"Ê, có gì đó sai sai không? Sao càng đi thì xác sống càng ít vậy?"
Vương Tình gãi đầu, bật chế độ mắt cú vọ 2. 0 ngó xa xa rồi đáp:
"Ừm, thấy cũng hơi bất thường thật."
Liêu Tử Oánh liếc mắt khinh khỉnh, không thèm nói gì. Rõ ràng hai người kia đang thông đồng với nhau sau lưng, cô ấy có nói gì cũng chỉ như dư thừa.
Cái ba lô du lịch to tổ chảng sau lưng là thứ duy nhất cô ấy có thể dựa vào. Nghe Vương Tình nói bên trong nhà thi đấu có đồ ăn chuẩn bị sẵn cho đại hội thể thao, bọn họ chắc cũng chẳng màng tới đồ trong ba lô của cô ấy.
Rốt cuộc vẫn phải dựa vào bản thân thôi. Liêu Tử Oánh âm thầm tính toán đường lui.
Thấy mặt Liêu Tử Oánh căng như bánh tráng phơi nắng, Lâm Nhan Nhan bắt đầu dè chừng. Cô lau mồ hôi trên trán rồi nhắc:
"Chúng ta nên cẩn thận thì hơn."
Nhà thi đấu trong trường rộng khoảng 6000 mét vuông, thiết kế hình bầu dục, cổng chính thông ra đại lộ rợp bóng cây. Cái "cửa bên" mà Liêu Tử Oánh nói thực chất là lối đi dành cho nhân viên, nằm ở phía sau toà nhà, nối với một bãi đất trống.
Bãi đất ấy thông với một cái mương thoát nước, mặt đất xám xịt trơ trọi, chẳng có lấy một cọng cỏ. Ngay cả mấy cặp đôi mê tình nồng cháy cũng không buồn ghé qua. Nhưng giờ, nó lại là nơi lý tưởng nhất để họ hành động.
Vì phải hành sự kín đáo, cả bọn đương nhiên không thể đi đại lộ, mà phải vòng vèo men theo những góc khuất.
Đường đất thì toàn đá dăm lổn nhổn, nhỏ xíu mà lại gập ghềnh. Lên đến con dốc cuối, hai người kia còn đỡ, chứ Liêu Tử Oánh vác cả ba lô nặng trình trịch thì cứ loạng choạng như muốn ngửa ra sau.
Vương Tình định chìa tay giúp, nhưng bị Liêu Tử Oánh lạnh lùng hất ra – thà chết chứ cô ấy không cần sự giúp đỡ từ người khác.
Ăn cái tát tinh thần đó, Vương Tình đành cụp đuôi, rút tay lại trong tủi thân, chẳng buồn nhiệt tình nữa.
Đoạn đường chỉ tầm mười mấy phút mà cả nhóm lê lết mất nửa tiếng mới tới nơi.
Còn chưa kịp thở, họ đã thấy một đám đông đen sì đang chen chúc trước cửa chính nhà thi đấu. Cửa thì khóa kín như bưng, bên trong trông như có người.
Nấp sau một cây long não to đùng trong bãi cây xanh, Lâm Nhan Nhan đếm sơ sơ – ít nhất cũng hơn trăm con zombie đang đợi ở cổng.
Muốn càn qua cửa chính? Quên đi! Không khác gì tự sát!
Dưới tán cây long não to đùng có cắm một cái bảng "Cấm giẫm lên cỏ", nhưng ba cô gái chẳng ai thèm để ý. Cả nhóm lặng lẽ nửa ngồi nửa bò chui vào bãi cỏ, dùng hàng bụi rậm phía trước làm lá chắn, len lỏi về phía Đông.
Hàng bụi rậm ấy kéo dài thành một đường thẳng tắp. Chỉ cần vận may không tệ, không chọc giận đám xác sống, thì ba người có thể lặng lẽ vòng ra phía cửa hông nhà thi đấu.
Cỏ thì cứng đơ như kim thép, cứa cả mặt ngứa ngáy, vậy mà Lâm Nhan Nhan cố nhịn đến mấy lần cũng không dám hắt hơi. May mắn thay, họ đã chạm tới rìa bãi cỏ mà không gặp sự cố nào.
Chạy thêm chừng hai ba chục mét về hướng Bắc nữa là có thể thoát khỏi tầm nhìn của đám xác sống mà chui vào cửa sau nhà thi đấu. Nhưng vấn đề là... đoạn đường ấy không có lấy một tấc che chắn nào. Cứ như đang chơi canh bạc sinh tử.
Lâm Nhan Nhan ra hiệu tay –
Ba, hai, một... Chạy!
Ba người lao ra như tên bắn, vun vút lướt tới cửa sau của nhà thi đấu hình elip, nhưng vừa đến nơi thì lập tức đơ người như tượng đá.
Có mấy con xác sống đang lảng vảng ngay chỗ cửa hông!
Bọn chúng vốn chỉ đang lờ đờ quanh quẩn, hết dán tai dán mắt vào cửa lại như tìm cái gì đó. Đột nhiên ngửi được mùi thịt sống, cả đám ngẩng đầu lên thì thấy ngay ba "con mồi" đang xông thẳng vào lòng mình.