Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng
Sơn Dã Cô Lương01-06-2025 23:29:08
Cô dõng dạc nói:
"Cưa điện thì không giao được. Dù sao nó cũng sắp hết pin rồi, tôi cũng đâu dám dùng lên người sống. Còn vụ kiểm tra... nếu các anh muốn cho vài bạn nữ vào nhà vệ sinh kiểm tra tụi tôi thì, tùy."
Nghe vậy, Hồ Cương Dương hơi sững người, ánh mắt quét qua cô như đang đánh giá lại.
Ô hô, con nhỏ này... còn có chút cốt khí đấy chứ. Nhưng cái nhà thi đấu này, Hồ Cương Dương anh ta không cần mấy đứa có cá tính!
Anh ta cười hề hề, giả vờ hạ giọng cho có lệ:
"Bạn học này, em tên gì vậy? Tôi chỉ nói vậy thôi, như Vương Tình vừa bảo, nếu mấy người bị zombie cắn thì giờ đã hóa thành quái rồi, đâu còn đứng đây nói chuyện với tôi?"
Rồi anh ta giơ tay gõ nhẹ đầu Lư Nhược Dương một cái:
"Thằng này nhát như cáy, em đừng chấp nó làm gì."
Anh ta đã chịu nhượng bộ, Lâm Nhan Nhan tất nhiên cũng không muốn tiếp tục gây căng thẳng. Dù gì bọn họ cũng còn phải ở lại đây, chuyện bé xé ra to thì không có lợi cho ai.
Cô đáp lời:
"Tôi tên Lâm Nhan Nhan."
Hồ Cương Dương chạm cằm, vẻ mặt như vừa nhớ ra chuyện gì.
Cái tên này... sao nghe quen quen?
Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Nhan Nhan – tóc cô ướt nhẹp dính bết vào trán, sắc mặt hơi tái nhưng da trắng, đôi mắt to tròn long lanh như nho đen, chỉ tiếc là người hơi bẩn.
Lúc nãy mải để ý xem tụi này có gây nguy hại gì không, giờ mới có thời gian để soi kỹ, anh ta mới giật mình nhận ra:
Ơ hay, đây chẳng phải là cô gái hay xuất hiện trên tường tỏ tình của trường sao? Một cái tên nhỏ nổi đình nổi đám cơ mà!
Ánh mắt Hồ Cương Dương nhìn cô như đang ngắm món đồ có giá, khiến Lâm Nhan Nhan thấy buồn nôn. Cô lập tức kéo tay Hạ Nghi Nhàn và Vương Tình, rời khỏi cái chỗ khó chịu ấy.
Còn Liêu Tử Oánh?
Cô ta đang đứng cách đó không xa, rõ ràng đã đổi phe – ngồi trò chuyện vui vẻ với Lư Nhược Dương, còn hăng hái "hiến" cả ba lô leo núi của mình ra.
Khi thấy Lâm Nhan Nhan liếc mắt nhìn, Liêu Tử Oánh chỉ đáp lại bằng ánh mắt đầy khinh miệt.
Đối mặt với hành động kiểu đó, Lâm Nhan Nhan chẳng hề bất ngờ. Dù Liêu Tử Oánh hơi ích kỷ thật, nhưng trên đường đi cô ta cũng không làm chuyện gì quá đáng, còn từng giúp Vương Tình một lần. Nếu không có chìa khóa của cô ta, ba người bọn họ chắc gì đã vào được nhà thi đấu.
Giờ Liêu Tử Oánh đã chọn đầu quân cho "bá chủ nhà thi đấu", vậy thì... từ đây đường ai nấy đi, coi như sạch nợ.
Hạ Nghi Nhàn và Vương Tình sau khi tự giới thiệu xong xuôi, cũng kể lại đủ chuyện mình trải qua, kể cả mấy trò đốn mạt của Hồ Cương Dương.
Vương Tình bĩu môi nhổ toẹt một cái, như thể vừa thấy phải thứ gì bẩn thỉu tận cùng:
"Không ngờ anh ta lại là loại cặn bã không bằng cẩu heo thế này! Cậu yên tâm, tớ thà theo thây ma còn hơn hùa với loại người đó."
Hạ Nghi Nhàn thì nước mắt ngắn dài, ánh mắt đầy xót xa, nghẹn ngào nói:
"Ban đầu tớ còn đang ngồi trong lớp học thì đám thây ma xộc vào. Thầy Hứa vì bảo vệ tớ mà đã dụ chúng đi hướng khác... Là thầy đẩy tớ vào đường sống, còn bản thân thì..."
Giọng cô ấy nghẹn lại, không nói nổi nữa.
Lúc chạy được vào nhà thi đấu, cậu bạn mở cửa cho Hồ Cương Dương còn an ủi cô ấy một chút. Thế nhưng đến khi cậu ấy bị đẩy ra ngoài làm mồi cho đám thây ma, Hạ Nghi Nhàn lại không dám bước ra cứu.
Cô ấy bóp chặt lòng bàn tay đến mức máu tụ bầm tím, giọng run rẩy:
"Tớ... tớ có phải quá đáng lắm không?"
Lâm Nhan Nhan nhẹ nhàng gỡ tay bạn ra, dịu dàng nói:
"Không thể trách cậu được. Dù lúc đó cậu có bước ra thì cũng không cứu nổi cậu ta đâu. Đáng bị trừng phạt là Hồ Cương Dương, không phải cậu."
Cô ngẩng đầu, dứt khoát nói:
"Hay là... tụi mình tìm chỗ khác trốn đi?"
Không ngờ Hạ Nghi Nhàn lại lắc đầu:
"Kể từ khi mất sóng điện thoại, nhà thi đấu này là nơi duy nhất còn nhận được thông báo khẩn từ quân đội. Họ sẽ đến cứu chúng ta."
Phần còn lại chẳng cần nói, ai cũng hiểu. Nếu rời khỏi đây, ba người sẽ không còn bắt được tín hiệu gì, và rất có thể sẽ bỏ lỡ cuộc giải cứu.
Muốn rời khỏi trường học thì phải đi qua khu giảng đường – nơi thây ma đông như kiến. Mà ra được thì đi đâu bây giờ?
Cả ba chìm vào im lặng.