Cũng nhờ có đồng tử công này mà sức khỏe của bà vẫn luôn rất tốt, không chỉ có khí sắc tốt hơn hẳn so với những người cùng tuổi mà trông bà còn khỏe mạnh hơn cả cô con dâu cả của mình.
Cho nên việc bà đột nhiên đổ bệnh phải nhập viện đã khiến cho tất cả mọi người trong nhà họ Hạ đều vô cùng hoảng sợ.
"Bà nó ơi, bà cũng đừng nghĩ nhiều quá, Mỹ Mỹ trở về cũng tốt, cha mẹ ruột của nó là người có học thức ở thành phố lớn, trở về đó là có tương lai tốt đẹp chờ nó. Dù sao cũng có tương lai hơn là ở bên cạnh chúng ta."
"Đúng vậy mẹ, mẹ nghĩ thoáng ra một chút, em út trở về đó là đi hưởng phúc, chúng ta nên mừng cho em ấy mới phải."
Vương Quế Hoa nhìn chồng và con trai cả vây quanh giường bệnh của mình, nghe những lời an ủi của họ, cơn giận trong lòng bà lại bùng lên.
"Các người nghĩ rằng tôi để ý chuyện này nên mới ngất đi sao? Đúng, tôi thừa nhận tôi để ý chuyện này, tôi không nỡ để Mỹ Mỹ rời xa chúng ta, nhưng tôi cũng biết đưa con bé đi mới là lựa chọn tốt nhất cho nó."
"Điều tôi càng để ý hơn là... Đứa bé Mỹ Mỹ này sau khi biết mình có cha mẹ giàu có ở thành phố lớn, đã không chút do dự hay luyến tiếc chúng ta mà lựa chọn trở về."
Nói đến đây, mũi của Vương Quế Hoa lại cay cay, người phụ nữ mạnh mẽ nhất thôn, cả đời không chịu thua ai, suýt chút nữa đã không kìm được nước mắt.
Bà đã nuôi Hạ Mỹ Mỹ mười sáu năm, đối xử tốt với con bé đến mức nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, dành tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể cho con bé.
Thế mà bây giờ lại đột nhiên nói với bà rằng đứa con gái mà bà đã nâng niu suốt mười sáu năm trời lại là bị bế nhầm, không phải con gái ruột của bà.
Hơn nữa sau khi cô con gái út mà bà yêu thương suốt mười sáu năm này biết được hoàn cảnh của cha mẹ ruột, lại không chút do dự mà lựa chọn đi theo người cậu họ đến đón về ở trong huyện thành, chờ ngày về nhà.
Nó không hề để ý đến cảm xúc của bà, thậm chí còn giống như sợ bà nói một chữ không đồng ý để ngăn cản nó mà vội vàng rời đi...
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Vương Quế Hoa vốn có sức khỏe tốt như trâu mới bị khí huyết công tâm mà ngất đi, phải đưa vào bệnh viện.
Nhìn thấy Vương Quế Hoa lộ ra vẻ yếu ớt chưa từng có, hai cha con Hạ Đại Dân và Hạ Kiến Hoa nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Có điều "thôn bá" Vương Quế Hoa luôn mạnh mẽ từ trước đến nay cũng không cần người khác phải an ủi, bà đã tự mình điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Thôi bỏ đi, nó vốn dĩ cũng không phải con gái ruột của tôi, có lẽ là không có duyên mẹ con, nuôi thế nào cũng không thân, đúng là một đứa vô ơn bạc nghĩa."
Nghe Vương Quế Hoa nói như vậy, Hạ Đại Dân và Hạ Kiến Hoa càng không dám lên tiếng.
"Không biết con gái ruột của chúng ta trông như thế nào... Không biết nó có biết chúng ta mới là cha mẹ ruột của nó hay không, nó có chịu trở về không..."
Vương Quế Hoa không khỏi nghĩ đến đứa con gái ruột bị bế nhầm của mình.
"Haiz, tốt nhất là đừng trở về, dù sao thì điều kiện của nhà người ta tốt như vậy. Chúng ta cứ coi như năm đó không sinh ra đứa con gái này đi..."
"Haiz..." Hạ Đại Dân cũng thở dài, im lặng gật đầu.
Về việc con gái ruột của họ có trở về hay không, hai vợ chồng Vương Quế Hoa và Hạ Đại Dân đều không ôm bất kỳ hy vọng nào.