Chương 34

Thập Niên 80: Tiểu Hoa Yêu Được Cả Nhà Cưng Chiều

Tống Gia Tiểu Tứ 02-06-2025 16:54:38

"Em gái của chúng ta đã chịu khổ rồi." Hà Lệ Cầm lộ ra vẻ mặt thương tiếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Tiểu Hải Tảo, bà ấy xoa đầu cô, trong lòng âm thầm nguyền rủa bọn buôn người thật đáng chết. May mà em gái của họ không sao, nếu không thì biết ăn nói thế nào. "Chị Hai, em không sao, không chịu khổ gì cả, mẹ và anh Hai đã tìm được em rồi!" Tiểu Hải Tảo vui vẻ cọ cọ tay Hà Lệ Cầm, giọng nói có chút nghèn nghẹn, giống như mèo con đang làm nũng, khiến Hà Lệ Cầm và Vương Quế Hoa cưng chiều hết mực. "Mẹ! Lệ Cầm, chuẩn bị ăn cơm thôi!" Đúng lúc ba người đang nói chuyện trong phòng, ngoài cửa truyền đến tiếng của Hạ Kiến Quân. Nghe giọng nói của Hạ Kiến Quân, lúc này Hà Lệ Cầm mới nhớ ra chuyện mình còn phải nấu cơm. Chỉ có điều cô em chồng này thật sự quá đáng yêu, bà ấy cứ mải mê kéo tay em chồng mới này của mình nói chuyện, quên mất chuyện mình còn phải đi nấu cơm, nhưng may mà cũng chỉ còn lại một món rau chưa xào nên cũng không lỡ dở việc gì. "Ừm, ra ngay đây!" Hà Lệ Cầm đáp một tiếng, sau đó mở cửa phòng, kê chiếc bàn tròn thường dùng để mời khách ăn cơm ra rồi lần lượt bưng những món ăn đã xào xong lên bàn. Bà ấy vừa bày bát đũa, vừa lẩm bẩm không biết thằng con trai út Hạ Tuấn Lệ ham chơi nhà mình chạy đi đâu rồi. "Thằng nhóc Tuấn Lệ này không biết lại chạy đi đâu chơi rồi, con đã nói với nó hôm nay cô út của nó về, đứa nhỏ này thật sự là không bớt lo một chút nào, đến giờ vẫn chưa về..." Nghe Hà Lệ Cầm oán giận, Vương Quế Hoa từ nãy đến giờ chỉ để ý đến một mình Tiểu Hải Tảo, lúc này mới nhớ tới đứa cháu trai bảo bối thứ hai của nhà họ Hạ, Hạ Tuấn Lệ. Đối với đứa cháu trai bảo bối thứ hai của nhà họ Hạ, Vương Quế Hoa cũng rất cưng chiều. "Nhị Bảo là con trai, thích chơi ở bên ngoài cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không phải ai cũng hiểu chuyện, nghe lời như anh trai Đại Bảo của nó, con trai nghịch ngợm một chút là bình thường." Mặc dù biết nhũ danh của hai đứa con trai nhà mình được mẹ chồng đặt cho là Đại Bảo, Nhị Bảo, nhưng là một cô gái sinh ra và lớn lên ở huyện, từ nhỏ đã được tiếp thu văn hóa tân tiến, Hà Lệ Cầm vẫn cảm thấy cái tên quê mùa như vậy, bà ấy thật sự không quen. "Anh thấy thằng nhóc thối này lại ngứa đòn rồi!" Lúc này Hạ Kiến Quân cũng bưng món rau xào của mình từ ngoài vào, cũng gia nhập vào đội quân răn dạy Hạ Tuấn Lệ. "Lần này thi đại học nó thi trượt, con nói hay là để nó học lại thi thêm lần nữa, hoặc là trong nhà bỏ tiền ra mua cho nó một công việc. Kết quả thằng nhóc này hay lắm, nói là muốn cùng bạn học mở sạp bán quần áo. Thật sự là khiến con và Lệ Cầm tức chết." Thấy mẹ mình lại bênh vực đứa con trai thứ hai không bớt lo kia của nhà mình, Hạ Kiến Quân vô cùng dứt khoát bán đứng nó. Quả nhiên Vương Quế Hoa nghe lời này xong cũng không còn cưng chiều đứa cháu trai bảo bối của mình nữa. "Cái gì? Đi làm người bán hàng rong? Vậy không được, đó không phải là đầu cơ trục lợi sao? Đứa nhỏ này! Hai đứa phải quản cho tốt!" "Vâng, thằng nhóc thối này nghe lời anh cả nó nhất, con định để Tuấn Phong rảnh rỗi viết thư về khuyên nhủ thằng nhóc này." "Đúng vậy, cũng chỉ có Tuấn Phong mới trị được Tuấn Lệ." "Ha ha ha, đó là do cháu trai cả nhà chúng ta giỏi giang! Lợi hại!" Tiểu Hải Tảo ngồi bên cạnh Vương Quế Hoa nghe người thân của mình đều khen ngợi Hạ Tuấn Phong, Tiểu Hải Tảo cũng có chút tò mò với đứa cháu trai còn chưa gặp mặt này.