Bọn họ là những người có văn hóa ở thành phố lớn với mức lương cao, nhưng đó là do chính sách thay đổi trong mấy năm gần đây, mấy năm trước nhà họ Lâm là phần tử xấu, đừng nói đến cuộc sống tốt đẹp, có thể sống sót trong cuộc sống cải tạo gian khổ khắc nghiệt đã là không tệ rồi.
Cho nên Vương Quế Hoa và Hạ Kiến Quân đều biết rõ những năm gần đây con gái/em gái của bọn họ chắc chắn đã sống không tốt.
Chỉ là mặc dù bọn họ biết những năm gần đây cô sống không tốt, nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới là nhà họ Lâm đã được minh oan một thời gian rồi mà vẫn đối xử khắt khe với con gái/em gái của bọn họ về chuyện ăn uống!
Xem con gái yêu quý nhà bọn họ thèm đến mức nào rồi, ngay cả một bữa thịt cũng chưa từng được ăn.
Vương Quế Hoa yêu thương sờ sờ mái tóc mềm mại của Tiểu Hải Tảo, rất từ ái nói.
"Con ngoan, hôm nay sẽ cho con ăn thịt no!"
"Đúng vậy em gái, em yên tâm, hôm nay anh Hai đảm bảo gà vịt cá thịt đều có!"
Nghe Vương Quế Hoa và Hạ Kiến Quân nói, Tiểu Hải Tảo vui vẻ gật đầu, thiện cảm trong lòng đối với hai người càng sâu sắc hơn.
Sau khi ba người làm tất cả các thủ tục đăng ký hộ khẩu xong, Hạ Kiến Quân gọi điện thoại đến xưởng thịt, nói với vợ ông ấy là Hà Lệ Cầm, bảo bà ấy mua mấy món ăn mặn ở nhà ăn xưởng thịt, tiện thể mua thêm thịt và nấm, dáng vẻ giống như ngày mai là tết vậy.
Sau khi dặn dò xong chuyện mua đồ ăn, Vương Quế Hoa và Hạ Kiến Quân lại dẫn Tiểu Hải Tảo đi dạo ở cửa hàng bách hóa duy nhất trong huyện thành.
Vì gặp phải bọn buôn người, vali hành lý mà Tiểu Hải Tảo mang về từ nhà họ Lâm đã bị bọn buôn người tận dụng mọi thứ mà bán đi hết.
Cho nên ngoại trừ bộ váy hoa nhí được may tinh xảo mà Tiểu Hải Tảo đang mặc trên người, cô thật sự không có một bộ quần áo nào để thay.
Vì vậy, ba người cũng không vội vàng trở về khu nhà tập thể của công nhân mà là đi trung tâm thương mại xem có thể mua thêm đồ cho Tiểu Hải Tảo hay không.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Hải Tảo được làm người, lần đầu tiên đi dạo trung tâm thương mại của con người, đối với mọi thứ cô đều cảm thấy mới lạ và thú vị... ...
Khu nhà tập thể của công nhân.
"Lệ Cầm, nhà các cô đây là không muốn sống nữa à? Không phải năm mới cũng không phải lễ tết, sao lại mua nhiều thịt như vậy?"
Vừa tan làm, Hà Lệ Cầm đã xách theo không ít thịt và rau trở về sân, thu hút ánh mắt của vô số người.
"Thím Ngô, em gái bị bế nhầm của Kiến Quân hôm nay trở về, nên đồ ăn tối nay phải làm phong phú một chút." Hà Lệ Cầm cười giải thích.
Mà nghe Hà Lệ Cầm nói như vậy, những người khác trong khu nhà đều tò mò về cô con gái bị bế nhầm của nhà họ Hạ.
Vì bọn họ đều ít nhiều biết một số thông tin. Ví dụ như cha mẹ nuôi của cô con gái bị bế nhầm của nhà họ Hạ chính là "nhân vật lớn" ở trong thành phố, sống trong biệt thự, lái xe hơi.
Cho nên khỏi phải nói đám người này đối với "cô tiểu thư bị bế nhầm" trở về từ thành phố lớn này tò mò đến mức nào.
"Vậy thì phải làm cho đàng hoàng, dù sao người ta cũng là từ thành phố lớn tới, chúng ta cũng không thể quá keo kiệt."
Thím Ngô gật đầu, bắt đầu hóng chuyện với Hà Lệ Cầm, mà nội dung bà ta hóng chuyện cũng là chuyện người khác tò mò.
"Không phải nói người nhà kia rất có tiền sao? Sao không nuôi cả hai đứa con gái?"