Nhưng Tiểu Hải Tảo lại không ngoan ngoãn ở nhà như Hạ Khiết, mà là đuổi theo.
"Mẹ! Đợi con với, con đi tìm Hải Yến với mẹ."
Núi là sân nhà của cô! Cô vẫn luôn được chăm sóc, cuối cùng cũng có cơ hội bảo vệ người nhà của mình!
*
"Ngoan, lát nữa vào núi con phải đi sát mẹ, không được chạy lung tung..."
Bởi vì Vương Quế Hoa thật sự không lay chuyển được Tiểu Hải Tảo, hơn nữa cũng thật sự lo lắng cho an nguy của đứa cháu gái khác nên chỉ có thể mang theo Tiểu Hải Tảo cùng vào núi.
Vừa vào đến núi lớn, Tiểu Hải Tảo cảm thấy cả người thư thái vô cùng, không khí trong núi đặc biệt trong lành, không có bất kỳ mùi khó chịu nào.
"Hải Yến!"
"Hải Yến!"
Tiểu Hải Tảo thấy Vương Quế Hoa vừa vào núi đã lớn tiếng gọi tên đứa cháu gái chưa từng gặp mặt của mình, dáng vẻ rất lo lắng, cô vội vàng giao tiếp với các loài thực vật trong núi lớn này.
Vương Quế Hoa đang lo lắng tìm kiếm cháu gái cũng không phát hiện ra, thực vật xung quanh họ đều không có gió mà tự động lay động, nhất là cỏ dại trên mặt đất, giống như đang ghé tai nói chuyện, quấn lấy nhau.
Trong tiếng xì xào của các loài thực vật, Tiểu Hải Tảo đã nhận được tin tức của Hạ Hải Yến từ những loài thực vật không có linh trí rất đơn thuần này.
Chúng đích xác đã "nhìn thấy" một cô gái cõng giỏ trúc đi vào núi, hơn nữa còn đi vào sâu trong núi.
Theo con đường mà thực vật trong núi lớn chỉ cho, nhìn phương hướng của ngọn cỏ, Tiểu Hải Tảo vô cùng tự nhiên kéo Vương Quế Hoa đi vào sâu trong núi.
Mà Vương Quế Hoa đang lo lắng tìm kiếm Hạ Hải Yến, cũng không phát hiện ra điều khác thường này.
Hơn nữa càng nắm tay Tiểu Hải Tảo đi vào sâu trong núi, lòng bà càng thêm lo lắng.
"Ngoan, hay là con ở đây đợi mẹ, đừng vào trong nữa."
Tuy Vương Quế Hoa lo lắng cho đứa cháu gái khác nhưng bà cũng càng thương Tiểu Hải Tảo, đứa con gái mất mà tìm lại được này.
Thấy họ sắp đi vào sâu trong núi, nơi mà ngay cả thợ săn kỳ cựu trong thôn cũng không dám tùy tiện đi vào, bà không thể để con gái mình gặp nguy hiểm.
Vì vậy bà dừng bước, định để Tiểu Hải Tảo ở lại đây, không đi theo bà vào trong mạo hiểm nữa nhưng Tiểu Hải Tảo làm sao có thể đồng ý? Cô đi theo Vương Quế Hoa là vì bảo vệ Vương Quế Hoa, giúp bà tìm được Hạ Hải Yến.
Bây giờ làm sao cô có thể đồng ý đề nghị này của Vương Quế Hoa chứ?
Nhìn con gái mình lắc đầu, thái độ vô cùng dứt khoát từ chối, Vương Quế Hoa khẽ thở dài, bà đành phải kéo Tiểu Hải Tảo đi tới dưới một gốc cây lớn, che bớt ánh nắng chói chang.
"Vậy được rồi, vậy hai mẹ con chúng ta sẽ chờ cha con dẫn người trong thôn tới, cùng nhau vào núi tìm con bé Hải Yến kia."
Nếu không phải vì bà không muốn tỏ ra quá thô lỗ trước mặt con gái mình, bà đã sớm bắt đầu gọi tên cháu gái mình mà mắng rồi!
Cái nhà này thật sự không thể thiếu bà! Không có một ai bớt lo! Nhìn xen, bà mới rời đi có mấy ngày, đám người trong nhà này đã muốn lên trời rồi!
Vương Quế Hoa tức giận nghĩ, chờ bà tìm được đứa cháu gái Hạ Hải Yến không bớt lo kia, chắc chắn phải dạy dỗ nó một trận!
Ồ! Đúng rồi! Còn có mẹ ruột không bớt lo của Hạ Hải Yến, con dâu nhà thằng Tư!
Ngày nào cũng vậy, không ở nhà chăm con, suốt ngày chỉ biết gây chuyện cho bà, động một chút là giận dỗi về nhà mẹ đẻ!
Hơn nữa lần này về nhà mẹ đẻ, cũng không nói mang cả ba đứa con đi, lại chỉ mang theo hai đứa cháu trai, để một mình cháu gái lớn ở nhà!
Nếu không phải nể tình nó sinh cho nhà họ Hạ ba đứa con, hai đứa cháu trai lại còn nhỏ, bà thật sự muốn đuổi cái thứ gây rối này ra khỏi nhà họ Hạ, để thằng Tư ly hôn với nó!
Đang lúc Vương Quế Hoa thầm mắng chửi đám người không bớt lo trong nhà kia, bà lại không biết Tiểu Hải Tảo vẫn luôn bị bà nắm tay đã không thấy bóng dáng từ lúc nào.
Cho đến khi...
"Mẹ! Con dẫn mọi người đến tìm Hải Yến rồi đây!"
Nghe được tiếng gọi của con trai lớn, Vương Quế Hoa lúc này mới hoàn hồn.