"Ôi! Cô gái này đúng là cực phẩm! Dáng dấp thật là xinh đẹp, nhìn làn da non mềm đến mức có thể véo ra nước này, đây là hàng của ai mang đến vậy, bán cho tôi đi, Giả Lão Tam tôi vừa hay còn thiếu một cô vợ ấm giường."
Vừa dứt lời, một người đàn ông trông có vẻ thật thà, dung mạo bình thường, bình thường đến nỗi khuôn mặt đại chúng này ném vào đám đông không thể nhận ra được, xuất hiện trong tầm mắt của Tiểu Hải Tảo.
Nếu không phải lời nói của người đàn ông này quá mức thô tục, chỉ dựa vào khuôn mặt nông dân thật thà chất phác như vậy, thật sự khiến người ta không cảm thấy ông ta là người xấu.
Hức hức! Đây chính là điều mà Cô Cô nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Tiểu Hải Tảo đơn thuần, không hiểu sự đời, không hề nhận ra vẻ dâm tà trong mắt người đàn ông, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của ông ta khiến cô có chút không thoải mái, còn đáng yêu lẩm bẩm trong lòng.
Cô cũng không sợ hãi người đàn ông trước mắt, ánh mắt ông ta vẫn luôn dán chặt lên người cô, còn phát ra tiếng cười quỷ dị.
Đương nhiên, Tiểu Hải Tảo cũng không cảm thấy mình gặp nguy hiểm gì. Dù sao ở nơi có nhiều thực vật như thế này, cô thật sự không có gì phải sợ, bởi vì có rất nhiều bạn bè thực vật sẽ bảo vệ cô!
Hơn nữa còn có một người bạn nhân loại cũng đang trốn trong bóng tối chuẩn bị giúp cô!
Cho nên dù là lần đầu tiên làm người đã gặp phải kẻ buôn người đáng sợ, Tiểu Hải Tảo cũng không hề sợ hãi.
"Trời ơi! Cô gái này thật là xinh xắn, tôi cũng từng lừa gạt các cô gái ở thành phố nhưng thật sự chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn cô gái này."
"Ai mà may mắn như vậy, lại có thể gặp được một cực phẩm như thế."
"Hàng cực phẩm như vậy không thể tùy tiện bán được, chỗ Mã gia hẳn là có đường dây tốt hơn."...
Lời nói của Giả Lão Tam thu hút sự chú ý của những kẻ buôn người khác, những người vốn không để ý đến Tiểu Hải Tảo đều vây quanh cô, không ngừng tán thưởng vẻ đẹp của cô.
"Tôi đã hỏi rồi, đây là hàng của ai mang đến, tôi nhìn trúng rồi, muốn mua."
Nghe những người khác cảm thán vẻ đẹp của Tiểu Hải Tảo, trong lòng Giả Lão Tam không hiểu sao lại có chút hư vinh, càng thêm khẩn cấp muốn mua cô gái xinh đẹp như tiên nữ trước mắt này.
"Hừ, Giả Lão Tam, anh mua nổi không?" Thím Ngưu cười giễu một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Giả Lão Tam.
"Thím ra giá đi, dù cao bao nhiêu tôi cũng trả." Giả Lão Tam nheo mắt, dáng vẻ như đã nắm chắc phần thắng.
"Giả Lão Tam, thôi đi, với cái dáng vẻ xấu xí của anh, đến xách dép cho cô gái nhà người ta cũng không xứng." Thím Ngưu lại ghét bỏ xua tay, dáng vẻ không muốn bán cho ông ta.
"Thím quản tôi có xứng hay không làm gì, tôi đưa tiền cho thím là được chứ gì?" Đối với thái độ này của thím Ngưu, Giả Lão Tam cũng có chút tức giận, khuôn mặt thật thà chất phác dần lộ ra vẻ hung ác.
Những người khác thấy vậy, cũng đều lên tiếng khuyên nhủ.
"Đúng vậy, thím Ngưu, Giả Lão Tam đưa tiền là được rồi, thím quan tâm ông ta có xứng hay không làm gì."
"Giả Lão Tam đã thích như vậy thì bán cho ông ta đi, đỡ cho thím phải đi tìm người mua khác."...
Nghe những người khác nói vậy, thím Ngưu cũng biết bọn họ đều nói đúng, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt trong veo như trẻ con của Tiểu Hải Tảo, rồi nhìn dáng vẻ hèn mọn xấu xí của Giả Lão Tam, bà ta không đành lòng.
Theo lý mà nói, cô gái và trẻ em mà bà ta buôn bán không có mấy trăm thì cũng có mấy chục, lòng dạ sớm đã chai sạn, không thể nào nảy sinh bất kỳ lòng thương hại nào đối với "hàng hóa" mà bà ta buôn bán.