Dù sao thì Hạ Mỹ Mỹ mà họ đã coi như bảo bối mà tự tay nuôi lớn còn không chút do dự mà lựa chọn nhà họ Lâm giàu có, huống chi là đứa con gái ruột mà họ chưa từng nuôi dưỡng một ngày?
Nhưng mà họ đâu có ngờ rằng, đứa con gái ruột mà họ chưa từng nuôi dưỡng này lại thật sự trở về, hơn nữa còn là do chính con bé kiên quyết muốn trở về, người nhà họ Lâm có ngăn cản thế nào cũng không được.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, ra khỏi bệnh viện, Vương Quế Hoa nghe được tin con gái ruột của mình sắp trở về trong hai ngày tới từ miệng của con trai thứ hai, bà đã kinh ngạc đến mức suýt chút nữa lại phải nhập viện!
"Cái gì? Thằng Hai, con nói cái gì? Con nói lại lần nữa xem nào!"
Vương Quế Hoa với vẻ mặt kích động nắm lấy tay Vương Kiến Quân, trong giọng nói tràn đầy sự vui mừng không thể che giấu.
"Mẹ, hôm qua bên nhà họ Lâm có gọi điện thoại đến nói, mấy ngày nữa là em út thật sự của chúng ta sẽ trở về!"
Sau khi xác định tin tức này là thật, Vương Quế Hoa lại càng thêm vui mừng khôn xiết.
Chẳng qua rất nhanh sau đó bà lại cau mày.
"Nhà họ Lâm giàu có như vậy, sao lại có thể đồng ý để cho đứa con gái mà họ đã nuôi mười sáu năm trở về chứ? Chẳng lẽ là bọn họ đối xử với con bé không tốt, không thích nó nên mới đuổi nó trở về?"
Còn chưa được gặp mặt cô con gái út chưa từng quen biết kia, Vương Quế Hoa đã lại mắc phải bệnh thiên vị. Trong lòng bà vô cùng đau lòng cho cô con gái út chưa từng gặp mặt này.
"Ừm, chắc là không phải đâu ạ, con nghe ý của người gọi điện thoại đến nói là em út của chúng ta nhất định đòi trở về, người nhà họ Lâm không ngăn cản được nên mới đồng ý."
Nghe con trai thứ hai của mình nói như vậy, trái tim của Vương Quế Hoa lại càng thêm nghiêng về phía cô con gái út mà bà chưa từng gặp mặt kia.
Thậm chí, bởi vì có Hạ Mỹ Mỹ "vô ơn bạc nghĩa" làm nền càng khiến cho bà yêu thích đứa con gái ruột của mình, thậm chí còn vượt qua cả vị trí vốn có của Hạ Mỹ Mỹ trong lòng bà.
Người còn chưa trở về mà Vương Quế Hoa đã vội vàng sắp xếp mọi việc để nghênh đón cô con gái ruột thịt của mình.
"Kiến Quân, con lái xe tải lớn, đến lúc đó mẹ và con sẽ đích thân đi đón em út của các con."
"Ông nó ơi, ông đi tìm bác thợ mộc đóng một ít đồ đạc mới, giúp con gái út của chúng ta dọn dẹp lại phòng ốc."
"Kiến Hoa, lát nữa con sang chỗ chị cả xin ít vải, bảo vợ con may cho em út mấy bộ quần áo tử tế..."
Trong lời nói của Vương Quế Hoa, cả nhà họ Hạ đều bị huy động tất bật chuẩn bị. Tất cả mọi người đều bận rộn túi bụi để nghênh đón cô con gái út thật sự của nhà họ Hạ, hơn nữa mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình.
Có điều trong sự bận rộn của đám người nhà họ Hạ, Hạ Hải Yến lại là một kẻ lạc loài. Cô ấy không những không nghiêm túc chấp hành lời của Vương Quế Hoa như những người khác mà ngay cả sự tò mò của những người khác đối với người cô nhỏ tuổi đến từ thành phố lớn kia cũng không có.
Dù sao thì cô ấy cũng biết rõ cô con gái ruột sắp trở về nhà họ Hạ kia chẳng qua cũng chỉ là một kẻ pháo hôi không đáng để cô ấy phải bận tâm.
Hơn nữa còn là... một kẻ pháo hôi chết sớm, vốn dĩ là không cần phải lãng phí cảm xúc vào người cô út này.
Nhân vật chính thật sự mà cô ấy cần phải chú ý chính là...