Hơn nữa vị trí bây giờ của cô là trong một rừng cây hoang vu, có thể nói là "sân nhà" của cô!
Đang lúc Tiểu Hải Tảo suy nghĩ xem nên điều khiển đám cây xanh xung quanh mình tấn công hai tên buôn người cách cô không xa như thế nào, sau đó nhân cơ hội mang theo cậu bé cùng chạy trốn ra sao thì...
Ai mà ngờ được, Tiểu Hải Tảo lại phát hiện xung quanh bọn họ có người xuất hiện thông qua lời của thực vật.
Vì xung quanh đã có người, Tiểu Hải Tảo bèn thay đổi kế hoạch bỏ trốn. Dù sao chuyện cây xanh tấn công con người cũng quá khó tin, nhỡ như bị người khác phát hiện ra sự tồn tại của cô thì nguy to.
Nhưng cô cũng không thể không làm gì, cô có thể nghĩ cách làm sao để dẫn người đến chỗ bọn buôn người... ...
"Ơ! Lục Tranh, cậu có thấy khu rừng phía trước có gì đó kỳ lạ không... ?"
Nghiêm Vệ Đông chỉ vào một khu rừng không ngừng lay động phía trước, vẻ mặt đầy vẻ hoang mang khó hiểu.
Rõ ràng không có gió nhưng lá cây trong khu rừng phía trước lại "xào xạc" lay động rất mạnh, khiến người ta không thể không chú ý đến khu rừng kỳ lạ này.
Nếu không phải bây giờ là ban ngày, Nghiêm Vệ Đông cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật đáng sợ.
"Chúng ta qua đó xem sao."
Lục Tranh cũng đã sớm chú ý đến khu rừng kia có gì đó kỳ lạ, anh nhướng mày, bước đôi chân dài vững vàng đi về phía khu rừng kia... ...
"Xem ra Mã gia thật sự đã gây ra không ít phiền phức, bảo sao gần đây lại có vẻ căng thẳng như vậy."
"Đúng vậy, gần đây kiểm tra rất nghiêm ngặt, ra ngoài không an toàn, tôi định làm xong phi vụ này thì sẽ nghỉ ngơi, tạm thời không làm nữa."
"Ừ, nếu nghiêm trọng như cậu nói, đúng là nên tránh đầu sóng ngọn gió. Cũng may lần này vận may của chúng ta không tệ, vụ này có thể giúp chúng ta nghỉ ngơi một thời gian."
Thím Ngưu và Trần Mặt Rỗ đang nói chuyện phiếm nhưng không hề nhận ra nguy hiểm đang từng bước đến gần bọn họ.
Đương nhiên hai tên buôn người này không biết, nhưng Tiểu Hải Tảo có thể giao tiếp với thực vật lại biết rõ ràng, có hai người đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, hơn nữa còn đang tìm cách cứu bọn họ!
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Tiểu Hải Tảo càng thêm thả lỏng, cũng dồn nhiều sự chú ý hơn vào cậu bé hình như đang bị bệnh, cả người đang trong trạng thái mơ màng kia.
Cô thấy hai tên buôn người kia đang nói chuyện say sưa, không hề chú ý đến hai người bọn cô, nên vậy Tiểu Hải Tảo cẩn thận di chuyển về phía cậu bé.
Với sự giúp đỡ của những ngọn cỏ nhỏ trên bãi cỏ, Tiểu Hải Tảo không hề gây ra tiếng động nào, cô di chuyển đến bên cạnh cậu bé.
Cô nhìn cậu bé với vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt mơ hồ, cô thấy cũng không có ai chú ý đến mình, bèn nghĩ đến một số chuyện bi thảm, sau đó trong đôi mắt vốn sáng như sao lại tràn ngập một màn hơi nước. .
"Tách!"
Một giọt nước mắt từ trong hốc mắt Tiểu Hải Tảo rơi xuống, nhỏ vào đôi môi khô nứt vì thiếu nước của cậu bé, rồi men theo kẽ môi, lọt vào trong miệng cậu bé.
Chỉ vài phút sau, cậu bé vốn có trạng thái rất kém và vẻ mặt cau có khó chịu, đôi mắt cậu bé đột nhiên trở nên sáng ngời, vẻ mặt cũng linh động hơn.
"Suỵt! Đừng sợ, chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta nhanh thôi."
Thấy cậu bé hồi phục lại chút tinh thần, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, Tiểu Hải Tảo dịu dàng nói khẽ.
Nghe tiếng an ủi của Tiểu Hải Tảo, cậu bé vốn đang rất sợ hãi thả lỏng hơn một chút, nhưng dù sao cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa lại không có thứ đồ "gian lận" như Tiểu Hải Tảo, biết rằng có hai người đang ở gần đây, chuẩn bị đến cứu bọn họ.
Cho nên trong lòng cậu bé vẫn mang theo chút hoảng sợ, cậu bé mím chặt môi, cơ thể vô thức dựa sát vào Tiểu Hải Tảo, hơn nữa bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt lấy vạt áo của Tiểu Hải Tảo, giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, rõ ràng rất ỷ lại vào Tiểu Hải Tảo.