Đồng thời ở cột họ tên, bà còn đổi tên Lâm Thư Nhiễm ban đầu thành Hạ An Nhiễm.
"Con gái, mẹ biết con chắc hẳn đã quen với cái tên trước kia của con nên mẹ và cha con đã quyết định giữ lại tên ở nhà của con."
"Nhưng dù sao chúng ta cũng là người nhà họ Hạ, không theo họ của nhà người khác, cha mẹ cũng nghe nói sức khỏe của con không được tốt nên đã đặt cho con thêm chữ An, mẹ và cha, còn có mấy anh chị của con đều mong con được bình an..."
Nghe Vương Quế Hoa giải thích một cách cẩn thận sau khi đổi tên cho nguyên chủ, Tiểu Hải Tảo cảm thấy tên chỉ là một danh xưng mà thôi.
Thật ra cô không quan trọng việc được gọi là gì, nhưng nhìn thấy tình yêu thương của người mẹ Vương Quế Hoa và sự cẩn thận lấy lòng trong mắt bà, Tiểu Hải Tảo chưa từng có người thân chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cảm giác này còn thoải mái hơn cả việc cô lười biếng nằm phơi nắng trong hồ Vân Đỉnh Thiên Sơn.
Cho nên cô cảm thấy làm "Hạ An Nhiễm" rất tốt.
Cho nên từ hôm nay trở đi, cô không còn là một đóa hoa rong biển nữa mà là con người Hạ An Nhiễm!
Thấy cô con gái út của mình cứ nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Vương Quế Hoa vốn mạnh mẽ lần đầu tiên trở nên yếu đuối.
"Con gái, nếu con không thích cái tên này, chúng ta có thể không đổi. Con muốn gọi là gì cũng được..."
Vương Quế Hoa vốn cho rằng con gái út của mình không thích cái tên này, nhưng bà còn chưa nói hết câu, đã thấy con gái út của mình cười tươi nhìn bà, giọng nói trong trẻo.
"Thích ạ, mẹ, con thích cái tên này, sau này con sẽ tên là Hạ An Nhiễm."
Tiểu Hải Tảo, à không, là Hạ An Nhiễm với đôi mắt cười cong như vầng trăng khuyết, vô cùng xinh đẹp đáng yêu, khiến người khác bất giác cũng phải mỉm cười.
Vương Quế Hoa cũng cười theo, có điều nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Quế Hoa cười theo không phải là nụ cười xinh đẹp khiến người ta cảm thấy thoải mái này mà là...
"Con gái! Con vừa gọi mẹ là gì?!"
Vương Quế Hoa vô cùng kích động nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn của Hạ An Nhiễm, bàn tay già nua hơi run rẩy.
"Mẹ!" Tiểu Hải Tảo chưa từng gọi ai là mẹ bao giờ lại ngọt ngào gọi một tiếng.
"Ừ! Ừ! Con gái ngoan của mẹ, gọi mẹ một tiếng nữa đi."
Hốc mắt Vương Quế Hoa hơi đỏ lên, bà đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, trên mặt tràn đầy nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
"Mẹ!"
"Ừ!"
Hạ Kiến Dân ở bên cạnh nhìn mẹ và em gái mình, trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông ấy cũng nở nụ cười, nhưng mà...
"Em gái, em cũng gọi anh một tiếng anh Hai đi."
Hạ Kiến Quân giống như trẻ con đang tranh sủng, mong đợi nhìn Tiểu Hải Tảo.
"Anh Hai!"
Tiểu Hải Tảo lại tò mò gọi một tiếng anh Hai, hơn nữa còn lẩm bẩm trong lòng, sau khi biến thành con người, hình như cô có rất nhiều người thân?
Hơn nữa anh chị em không chỉ có ba người?
"Được rồi! Em gái, chúng ta về nhà thôi, anh bảo chị dâu Hai của em nấu món ngon cho em."
Nghe thấy tiếng anh Hai này, ông ấy chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái, đây là lần đầu tiên ông ấy được người khác gọi là anh Hai mà cảm thấy dễ nghe đến vậy.
Dễ nghe đến mức ông ấy có thể đáp ứng mọi yêu cầu của em gái. Cũng khiến ông ấy nhận ra cô em gái trước mắt này mới là em gái ruột có quan hệ huyết thống với ông ấy.
Trước đây tuy ông ấy cũng yêu thương cô em gái còn nhỏ hơn cả con trai lớn của mình nhưng lại không có cảm giác muốn dốc hết ruột gan như với cô em gái ruột thịt này.
Chỉ là nghe em gái gọi mình một tiếng anh Hai mà thôi, một người đàn ông như ông ấy không chỉ ướt cả khóe mắt mà ngay cả trái tim cũng tan chảy vì cô em gái này.