Chương 39

Quỷ Án Nữ Ngỗ Tác

Gia Gia Bất Khốn 20-05-2025 10:41:16

Khương Ninh lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nhanh chóng tan ca, ta đói muốn xỉu rồi! Ọt ọt— Chiếc bụng phản chủ của nàng đột ngột kêu lên giữa màn đêm tĩnh mịch, vang rõ mồn một. Thẩm Quân Nghiêu đang đi phía trước chợt dừng bước, xoay người lại, nhướng mày hỏi: "Đói bụng?" Khương Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Đại nhân, ngài có thể nhìn xem mấy giờ rồi không?" Nàng âm thầm mắng chính mình vô mắt nhìn người. Ban đầu sao lại đồng ý làm ngỗ tác cơ chứ? Thẩm Quân Nghiêu này còn cuồng công việc hơn cả đám tư bản hút máu, làm việc không biết giờ giấc, đến tận chín giờ tối vẫn chưa cho người ta ăn! "Ngự Ninh Vệ rất ít nữ tử. Đám đại quê mùa trong đội có thể nhịn đói, ta lại quên mất ngươi không giống bọn họ. Đi theo ta." Có lẽ do quá bất ngờ trước sự quan tâm này, Khương Ninh ngoan ngoãn im lặng, lặng lẽ đi theo hắn ra ngoài. Hai người lặng lẽ đi bên nhau, không ai nói một lời. Bóng của họ, một cao một thấp, kéo dài trên mặt đất, trông lại khá hài hòa. Quẹo qua hai khúc quanh, xuyên qua một con hẻm nhỏ, mùi thịt bò đậm đà theo làn gió đêm len lỏi vào cánh mũi, thơm đến mức khiến Khương Ninh suýt chảy nước miếng. Quán mì dựng dưới gốc cây đa, ông chủ buộc tạp dề, tay thoăn thoắt vớt mì trong nồi nước sôi. Trước quán có ba chiếc bàn nhỏ, một bàn đã có thực khách đang ăn uống ngon lành. Thẩm Quân Nghiêu bước tới, đặt xuống mấy đồng tiền. Ông chủ ngẩng lên nhìn, liền cười tươi: "Đại nhân lại tới nữa à? Hôm nay còn dẫn theo cô nương đi cùng. Vẫn ăn mì thịt bò chứ?" "Ừ, không hành." Ông chủ thuần thục nhét tiền vào ngăn kéo dưới xe đẩy, tay vẫn nhanh nhẹn tiếp tục công việc. Khương Ninh chọn một bàn trống rồi ngồi xuống. Thẩm Quân Nghiêu chỉ cần hai ba bước đã tới nơi. Bộ phi ngư phục của hắn quá mức nổi bật, ba thực khách bên cạnh vốn đang trò chuyện rôm rả bỗng im bặt, vùi đầu ăn lấy ăn để, không ai dám hó hé một lời. Thẩm Quân Nghiêu tỏ vẻ như không hề hay biết, tiện tay cầm lấy chiếc ly trên bàn định rót trà uống. Khương Ninh khẽ giật mình. Một vị Chỉ huy sứ quyền uy lẫy lừng lại chẳng hề để ý đến chuyện ly tách có sạch hay không? Trong tiểu thuyết, chẳng phải mấy nam chính bá đạo, lạnh lùng đều mắc chứng ưa sạch sẽ sao? Nàng không tiện nói ra, chỉ là theo bản năng cầm lấy chiếc ly trong tay hắn, đổ hết trà nóng đi, tráng lại một lượt rồi mới rót trà mới, đẩy về phía hắn. Không còn cách nào khác, thói quen của người Quảng Đông đã khắc vào tận xương tủy... "Đại nhân, Ngự Ninh Vệ thường ngày làm bao nhiêu chuyện ác vậy? Nhìn dân chúng ai nấy thấy Ngự Ninh Vệ đều sợ hãi chẳng khác nào gặp Diêm Vương." "Ảnh hưởng từ lâu rồi." Thẩm Quân Nghiêu thản nhiên nhấp một ngụm trà. Một kẻ hung thần ác sát lại có thể nói những lời này với phong thái bình thản đến vậy, khiến Khương Ninh suýt chút nữa bật cười. Nàng vội cúi đầu uống trà, che đi ánh mắt không nhịn được muốn trợn trắng. Mì thịt bò rất nhanh đã được bưng lên, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Hai người lặng lẽ ăn, nhưng ba thực khách bên cạnh thấy bọn họ không có vẻ gì là nguy hiểm, liền nhỏ giọng trò chuyện trở lại. "Ngươi nghe gì chưa? Con trai Đào lão gia trộm danh người khác, bị phản phệ, sáng nay chết bất đắc kỳ tử ngay trên giường."