Chương 41

Quỷ Án Nữ Ngỗ Tác

Gia Gia Bất Khốn 20-05-2025 10:41:16

Nếu Khương Ninh biết rằng vị Chỉ huy sứ này đang xem chuyện nàng nhiều chuyện là thể hiện lòng nhiệt huyết với nghề, e rằng nửa đêm nàng cũng phải bật dậy tự vả miệng mình mất. Cho đến khi Thẩm Quân Nghiêu ăn xong, đứng dậy rời bàn, Khương Ninh vẫn không dám hó hé gì thêm. Cứ tưởng rằng mình đã may mắn thoát được một kiếp nạn, ai ngờ ngay lúc nàng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm chỉ huy sứ đã thản nhiên sải bước về phía bàn bên cạnh. Tốt lắm, tối nay về phải tự vả vào miệng mình mới được. Khương Ninh tuy hối hận nhưng vẫn phải nhanh chóng đuổi theo Thẩm đại nhân nhà nàng. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng còn đang nợ tiền, nếu không làm việc thì lấy đâu ra tiền mà trả nợ đây! Bên bàn, mấy người kia vẫn đang ăn uống rôm rả, bàn luận sôi nổi đến mức chẳng ai phát hiện Thẩm Quân Nghiêu đã đứng ngay phía sau. "Ngươi đừng nói chứ, chuyện này thật sự rất kỳ quái. Ta nghe biểu đệ làm đầu bếp trong Đào gia kể lại, tối qua thiếu gia Đào vẫn còn khỏe mạnh bình thường, trong sân cũng chẳng có tiếng động gì lạ. Vậy mà đến sáng, nha hoàn vào phòng gọi dậy mới phát hiện người đã tắt thở, cứ thế mà chết ngay trên giường!" "Đào lão gia đúng là mệnh khổ, mãi đến hơn năm mươi tuổi mới có được con trai trưởng. Kết quả đứa trẻ này từ nhỏ đã yếu ớt. Vất vả lắm mới sinh thêm được một đứa con trai thứ hai trước sinh nhật sáu mươi, vậy mà chưa đầy một tháng, con trai trưởng lại chết bất đắc kỳ tử!" Nghe đến đây, ai cũng cảm thấy vị Đào lão gia này thật sự quá xui xẻo. "Đào gia mà các ngươi nói là nhà nào?" Ba người đang uống rượu hăng say, nghe giọng Thẩm Quân Nghiêu vang lên đột ngột thì giật bắn cả mình. Một người trong số đó lúng túng đến mức làm rơi cả miếng hoành thánh xuống họng, suýt chút nữa bị nghẹn chết. Bạn bè bên cạnh phải vỗ mạnh vào lưng mấy cái, hắn mới nuốt trôi được. "Đừng căng thẳng, chúng ta chỉ hỏi chút thôi." Khương Ninh vội vàng lên tiếng hòa giải. Dù sao khuôn mặt lạnh như Diêm Vương của Thẩm Quân Nghiêu đối với dân thường đúng là có lực sát thương không nhỏ. Người vừa bị nghẹn thấy Khương Ninh có vẻ dễ nói chuyện nên cũng bình tĩnh lại, uống một ngụm rượu rồi chỉ tay về hướng con hẻm đối diện. "Đi qua con hẻm đó, ra đến đường Cẩm Nam, căn nhà thứ hai. Đào gia làm nghề buôn gạo và mì." Nghe được câu trả lời, Thẩm Quân Nghiêu không nói thêm gì, xoay người bỏ đi. Khương Ninh vội cảm ơn mấy thực khách, rồi nhanh chóng chạy theo. "Đại nhân, sáng mai chúng ta đến Đào gia xem thử chứ?" "Ừ, ngươi về báo cho mọi người biết." Ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo cao giữa trời đêm, Khương Ninh bỗng thấy bi thương vô hạn. Không biết đêm nay về Trấn Phủ Ty còn có ngủ đủ tám tiếng hay không nữa... - Sự thật chứng minh: nàng về đến Trấn Phủ Ty thì đừng nói tám tiếng, ngay cả năm tiếng cũng không có mà ngủ. Khương Ninh vừa đẩy cửa định vào phòng, thì đột nhiên một bóng đen bật dậy từ trên giường. Dù là người không tin vào ma quỷ, nàng cũng suýt chút nữa giật bắn mình. "Khương Ninh, cuối cùng ngươi cũng chịu về rồi! Ca ta đúng là không phải người mà! Chính hắn thì không tiêu hao giá trị, lại còn không cho ngươi nghỉ ngơi, làm việc suốt thế này thì ai chịu nổi chứ?!"