Chương 14: Các đồng đội đều nhìn anh với ánh mắt đầy thương cảm

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:26:07

Kỷ Hạng Minh tay nắm chặt hũ sốt bò nhỏ, mơ mơ màng màng đẩy cửa bước ra. Cái nóng của cát vàng xuyên qua đế giày truyền đến lòng bàn chân, không khí khô nóng quen thuộc lại một lần nữa bao bọc lấy anh. Kỷ Hạng Minh ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn nơi chân trời, cảm giác như đã trải qua cả một kiếp người. Khi Kỷ Hạng Minh đang cố gắng tìm cách liên lạc với đội của mình, may mắn thay, các đồng đội của anh cũng không từ bỏ việc tìm kiếm anh. Vào ngày thứ hai sau khi Kỷ Hạng Minh lạc khỏi đội, các đồng đội đã tìm thấy anh. Mọi người luống cuống đỡ lấy Kỷ Hạng Minh, nhanh chóng ngả ghế sau xe cho anh nằm nghỉ, rồi lấy nước và thịt khô ra cho anh bồi bổ thể lực. "Lão Kỷ, cậu bị mất nước à? Tôi nhớ trước khi lạc nhau thì bình nước của cậu chỉ còn có một ít thôi mà." "Không sao." Kỷ Hạng Minh uống một ngụm nước, trạng thái trông tốt một cách kỳ lạ. Vì điều sắp nói ra quá hoang đường, anh do dự một chút rồi mới nói: "Thật ra trên đường, tôi đã được tiếp tế." Anh hạ giọng xuống: "... Tôi vào một quán ăn." Không chỉ được ăn uống đầy đủ, còn tựa vào vách quán ngủ một đêm, hiếm hoi không bị dị thú tấn công. Nhờ nghỉ ngơi đủ, thể lực và tinh thần anh được hồi phục, ngày hôm sau mới có thể đưa ra phán đoán đúng đắn, thành công hội ngộ với đồng đội. Sau khi trút hết lời như trút gạo, Kỷ Hạng Minh mới nhìn phản ứng của mọi người. Các đồng đội đều nhìn anh với ánh mắt đầy thương cảm. Chắc mấy ngày nay cực khổ quá, đến mức lão Kỷ cũng đói đến mức sinh ảo giác rồi. "Uống thêm chút nước đi? Hay ăn thêm chút thịt khô mặn để bổ sung muối? Giờ bọn mình dựng trại nấu cơm đây." Không một ai nhắc lại chuyện anh vừa nói, tất cả tản ra làm việc. Không phải chứ... những lời anh nói đều là thật mà! Kỷ Hạng Minh há miệng định gọi họ lại, nhưng cuối cùng lại bất lực ngậm miệng. Anh xoa nhẹ hũ sốt bò trong túi. Nếu không phải vì thứ này còn nằm ở đó, ngay cả anh cũng sẽ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ. "Chú Kỷ, chú ngồi dậy làm gì đấy? Muốn tìm gì? Để cháu tìm cho." Người ở lại chăm sóc Kỷ Hạng Minh là Giải Vi, thấy anh lồm cồm ngồi dậy thì vội nói. "Tôi muốn lấy bản đồ và bút." Vừa cầm được bút, Kỷ Hạng Minh lập tức đánh dấu lên bản đồ. Anh có la bàn bên người, nên chưa bao giờ mất phương hướng hoàn toàn. Sa mạc thì chẳng có vật cản gì, sai lệch vài cây số cũng chẳng sao. Dựa vào hướng di chuyển, tốc độ, và vị trí hiện tại, anh hoàn toàn có thể tính ngược lại vị trí của Tiệm cơm Nam Lai thần kỳ. Nếu nó thật sự vẫn còn ở đó.