Chương 23: Vị khách mới

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:26:40

Sáng hôm đó, Nam Đồ đang xử lý đống nguyên liệu vừa mua về. Đối với một tiệm cơm không bán bữa sáng như Tiệm cơm Nam Lai, cả buổi sáng đều không mở cửa đón khách. Lúc này, Nam Đồ mới để hệ thống mở cánh cổng thế giới. Khách đến từ thế giới tận thế dường như đều hiểu nhầm gì đó về sự xuất hiện bất ngờ của Tiệm cơm Nam Lai, cảm xúc luôn rất kích động. Nam Đồ không muốn dọa đến khách bình thường. Một tiếng chuông gió trong trẻo vang lên. Nam Đồ giật mình đứng bật dậy nhìn về phía cửa sau, hành động đột ngột khiến cô hơi choáng. Đợi đến khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, trước mắt cô chẳng có gì cả. "Hệ thống, cái chuông gió này hình như bị hỏng rồi, chẳng phải chỉ khi có khách từ thế giới khác tới nó mới vang lên à?" Hệ thống nhắc nhở cô: [Không hỏng đâu, cô cúi đầu nhìn thử đi. ] Nam Đồ hạ tầm mắt xuống, kinh ngạc nhìn thấy một người đang nằm bò dưới đất! Chính xác mà nói, là bò vào bên trong. Đó là một cô gái còn khá trẻ, Nam Đồ đoán chắc chưa tới hai mươi tuổi. Bây giờ trông cô ta không ổn chút nào, tóc tai dính đầy cát bụi, môi khô nứt, sắc mặt tái nhợt, điều nghiêm trọng nhất là dường như còn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Hiểu khá rõ về môi trường bên ngoài cánh cửa thế giới, Nam Đồ cho rằng vấn đề lớn nhất của cô gái này là mất nước, có thể còn kèm theo những rắc rối khác, nhưng cô không phải bác sĩ chuyên nghiệp, không thể kết luận ngay được. Người từ thế giới khác chắc chắn không thể đến đây tìm bác sĩ. Nam Đồ nhanh chóng rót một ly nước ấm, cho thêm ít đường rồi khuấy đều, sau đó ngồi xổm xuống đất, đỡ lưng cô gái dậy. Khi môi cô ấy vừa chạm vào nước ấm, theo phản xạ liền mút lấy nước đường. Uống xong nửa ly nước, cô gái mở mắt ra, trông vẫn còn mơ mơ màng màng. Vì cô ấy nói với Nam Đồ: "Mẹ ơi, mẹ đến đón con rồi à?" Nam Đồ đứng dậy định lấy chút đồ ăn cho cô ấy, thì cô gái đã giãy giụa muốn ngồi dậy, đưa tay nắm lấy vạt áo Nam Đồ, giọng yếu ớt nhưng gấp gáp: "Con muốn đi với mẹ, mẹ ơi, đừng bỏ con lại..." Vạt áo bị nắm chặt, Nam Đồ đành xoay người lại, vỗ nhẹ lên lưng cô gái: "Tôi không đi đâu. Em có muốn ăn gì không?" Dỗ dành một lúc, cô ấy mới chịu buông áo ra. Nam Đồ lập tức múc một bát cháo bò bằm trứng tráng làm từ sáng sớm, bây giờ cháo đã hơi đặc lại, nhưng vẫn còn ấm. Tân Hoan há miệng ăn từng miếng lớn, thịt bò mềm mại cùng hương thơm của gạo quyện vào nhau, những dải trứng mịn màng len lỏi giữa vị giác, đây là món ngon mà cô chưa từng được nếm qua. Đợi đến khi Tân Hoan được đỡ ăn hết nửa bát cháo, uống thêm một cốc nước lớn, thể lực khôi phục đôi chút, tầm nhìn cũng dần rõ ràng trở lại. Cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể nào tưởng tượng nổi.