Ánh mắt Giải Vi khựng lại, chợt nhận ra một điều: Bà chủ đã có bản lĩnh khiến tiệm ăn này xuất hiện giữa Sa mạc An Kim, thì để tiệm ăn xuất hiện ở nơi khác, e là cũng không khó lý giải đúng không?
Cô và Kỷ Hạng Minh cùng nhìn chằm chằm vào cửa cuốn phía trước vẫn chưa được kéo lên. Kinh nghiệm làm lính đánh thuê khiến họ luôn quan sát xung quanh, thính lực cũng rất nhạy bén, bên ngoài cửa là tiếng bước chân lê lết, những đoạn trò chuyện khẽ và tiếng cười, tiếng xe gầm nhẹ, thậm chí còn có tiếng rao hàng vang vọng.
Sau cánh cửa này là nơi nào?
Tuyệt đối không phải là Sa mạc An Kim!
Cả hai đều có chút cứng ngắc, ngồi như trên đống lửa, trực giác mách bảo họ, cứ giả vờ không biết, không truy cứu mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của họ là một mùi hương thanh nhè nhẹ, khơi dậy vị giác.
Từng chiếc hoành thánh tròn đầy đang nhẹ nhàng đảo lăn trong nồi, làn hơi nước mờ ảo như lớp màn mỏng thần bí, hoành thánh như những chiếc thuyền con lướt giữa sóng nước và sương mù, rồi hành trình của chúng kết thúc khi được Nam Đồ nhẹ nhàng vớt ra, xếp vào từng bát.
Nồi nước dùng gà trong nồi khác đã sôi sục, Nam Đồ múc một vá chan vào bát, nước súp đổ xuống, đẩy tung trứng thái sợi, rong biển và rau thơm đã sớm được thả vào bát, hương thơm nồng nàn tức thì lan tỏa.
Giải Vi không nhịn được đứng bật dậy, đi thẳng về phía quầy bếp: "Để tôi bưng cho mọi người."
Kỷ Hạng Minh vội vàng đứng dậy phụ giúp.
Tại Sa mạc An Kim, những đội viên còn lại đang co ro nép mình trong bóng râm của tiệm, mắt dán chặt vào cánh cửa lớn phía xa.
Lão Kỷ và Giải Vi sao vẫn chưa ra? Họ có nên vào xem không?
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra trong ánh mắt chờ mong của họ, Giải Vi và Kỷ Hạng Minh hối hả lao ra, mỗi người ôm một bát, nhét vào tay đồng đội: "Nhanh, cầm lấy đi!"
Phan Dương nhanh nhẹn đón lấy bát, cảnh giác hỏi: "Phải chạy về hướng nào?"
Giải Vi ngẩn ra: "Chạy gì cơ?"
Phan Dương không hiểu: "Hai người gấp gáp vậy, chẳng phải là gặp nguy hiểm... ?"
"..."
Giải Vi: "Tôi vội là vì bát nóng thôi."
Cô bổ sung: "Anh cũng đừng đứng không, vào trong bưng hoành thánh đi."
Phan Dương lơ ngơ bước vào, lơ ngơ phụ giúp chia hoành thánh cho đồng đội, rồi lại lơ ngơ cùng Giải Vi và mấy người khác ngồi xuống bàn trong Tiệm cơm Nam Lai.
"Thật sự có thể ăn sao?" Anh liếm đôi môi khô nẻ.
Đáp lại anh là tiếng húp hoành thánh tam tiên ừng ực của Giải Vi và Kỷ Hạng Minh.