Chương 49: Gặp lại ở quán cũ

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:28:02

Ngày hôm sau, một nhóm cụ ông cụ bà cụ khí thế bừng bừng tụ tập ở Tiệm cơm Nam Lai. Nam Đồ vẫn có thể nhận ra những gương mặt năm xưa từ những người đang đứng trước mắt, cô có phần kinh ngạc: "Bà Triệu, ông Kiều, bà Mã... ? Sao mọi người lại đột nhiên tới đây vậy, mau vào đi ạ!" Ông Kiều xách theo lồng chim, chậm rãi bước vào. Con chim trong lồng cũng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực hô vang: "Dùng bữa, dùng bữa!" "Con bé lớn thế này rồi à!" Ông dùng giọng điệu đầy khen ngợi nói: "Nghe nói cháu đã mở lại Tiệm cơm Nam Lai, trước đây ông từng nói rồi, Tiệm cơm Nam Lai sẽ có người kế thừa, ông nội cháu lại không chịu nghe, rõ ràng ông đang khen cháu mà!" Bà ngoại của Phan Duyệt Nghi, là Triệu Tố Phân, vừa trông thấy Nam Đồ sau bao nhiêu năm không gặp, bỗng ngẩn người, cảm giác như dưới chân mình vẫn đang đứng ở Tiệm cơm Nam Lai năm xưa, không gian chật hẹp nhưng đầy hơi thở cuộc sống, bên cạnh là ông cụ khi đó chưa già đến thế, con gái bà vừa mới có con, luống cuống làm mẹ. Con sông thời gian cứ thế trôi đi, khi người trên bờ còn chưa nhận ra, nó đã chảy xa thật xa rồi. "Thật sự là cháu sao! Lúc ông nội cháu bệnh, hàng xóm chúng ta đến thăm, ông ấy chỉ lo cho cháu, nhắc chúng ta chăm sóc cháu nhiều hơn, lúc đó chúng ta còn hứa chắc chắn với ông ấy nữa kìa. Giờ nhìn lại, chúng ta đúng là đã lẩm cẩm hết rồi, cháu quay lại mở tiệm lâu như vậy mà mọi người lại chẳng hay biết. Nếu không nhờ con bé Duyệt Duyệt nhà bà mua khoai từ đào ngâm ở chỗ cháu, bà ăn một miếng đã thấy quen thì cũng không biết cháu đã mở lại Tiệm cơm Nam Lai!" Nhắc tới khoai từ đào ngâm, vành mắt Nam Đồ bất giác ửng đỏ. Hồi nhỏ, mỗi lần sinh nhật sắp đến, không chỉ mình cô mong đợi ngày ấy. Ngay đúng hôm sinh nhật, cô là đứa trẻ "có mặt mũi" nhất khu này, đi trên vài con phố gần tiệm, bất kỳ ai quen biết cũng sẽ nói với cô: "Chúc mừng sinh nhật!" Có thể tưởng tượng, sự ra đi của ông nội chẳng khác gì tòa nhà che mưa chắn gió của Nam Đồ sụp đổ tan tành. Việc mở lại Tiệm cơm Nam Lai cũng chỉ là để tìm lại cảm giác từng có một mái nhà mà thôi. Cô khịt khịt mũi, giải thích: "Những năm qua dù có đi làm, nhưng cháu vẫn không nỡ buông Tiệm cơm Nam Lai, quán mới khai trương cũng được một hai tháng thôi, mọi người chịu tới ủng hộ là quý lắm rồi. Tay nghề của cháu không giỏi, sợ là làm mọi người thất vọng." "Chúng tôi rất tin vào tay nghề của cháu, năm xưa..." Bà Mã chưa kịp nói hết câu, thì bị tiếng hét bén nhọn ở cửa chen ngang: "Chủ quán đâu rồi? Mau ra đây!" Nam Đồ ngẩng đầu, một bà cô chống nạnh đứng chặn ngay cửa tiệm, khí thế bừng bừng, Tân Hoan đứng một bên mặt mày sốt ruột. Cô vừa thấy người này, vốn định nhắc Nam Đồ rằng đây chính là người mà trước đó cô từng nhắc - bà cô thường xuyên thò đầu rình mò từ bên kia đường. Nhưng Nam Đồ đang trò chuyện với mấy người hàng xóm cũ, cô không chen vào được. Nhưng lần này, người đó lại xông thẳng vào tiệm! "Tôi là chủ quán, có chuyện gì sao?" Nam Đồ bước tới, cảm thấy người trước mặt trông có chút quen mắt. "Cô là chủ tiệm?" Bà cô sững lại vài giây, nheo đôi mắt tam giác sụp xuống, sau khoảnh khắc tích lực ngắn ngủi, một tràng tố cáo dài dằng dặc trút ra như thác: "Cháu tôi hôm qua ăn ở tiệm cô, cả đêm đau bụng không dứt, chắc chắn là đồ ăn ở đây không tươi! Bán đắt thế mà còn dùng rau hư đồ thiu, có còn lương tâm không vậy! Tội nghiệp cháu trai bé bỏng của tôi, bị hành cả đêm, sáng dậy mặt mày trắng bệch, đến đi cũng không vững nữa!" Nam Đồ đang định lên tiếng thì Bà Mã đã bước lên trước: "Tôn Ngân Phượng, tôi vừa mới đi qua đây thấy cháu bà đấy, chẳng phải nó vẫn khỏe mạnh sao, còn đang thi leo cây với mấy đứa nhỏ khác mà!"