Chương 22: Tôi đang tuyển người rồi

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:26:37

Chưa tới năm phút sau, khi Nam Đồ đem đậu phụ sốt cà chua trứng muối bưng ra, trên bàn chỉ còn lại một chiếc đĩa trắng tinh. "Món lên đủ chưa ạ?." Cô liếc mắt nhìn qua các vị khách với ánh mắt nghi hoặc... đúng rồi chứ? Quanh đây có mấy bàn khách thôi, chắc cô không bưng nhầm bàn đâu. Ba Phan ra vẻ điềm đạm nhấp một ngụm nước trong cốc: "Ừ, lên đủ rồi." Thấy Nam Đồ giờ không còn bận bịu nữa, ông nửa khuyên nhủ nửa đề nghị: "Cô gái à, tay nghề của cô thật sự rất khá, lúc nãy mới nhìn tôi còn lo cô không gánh nổi một quán ăn. Giờ mới thấy là tôi nhìn nhầm rồi. Nhưng mà... dù cô có giỏi đến mấy thì việc gì cũng không thể ôm hết vào mình, đúng không?" Nam Đồ đã bị không ít khách góp ý nên thuê thêm người phục vụ. Cô thành thạo đáp: "Chú nói đúng, tôi đang tuyển người rồi." Tuyển mới là lạ. Trước đó cô đúng là có dán thông báo tuyển dụng, quán ăn buôn bán bình thường, đãi ngộ cô đưa ra cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng cũng có vài người đến ứng tuyển. Ai ngờ đúng lúc ấy quán còn ế hơn cả bình thường, khác hẳn bây giờ đã bắt đầu có vài khách quen quay lại. Mấy người tới ứng tuyển vừa nhìn thấy tình hình, liền cho rằng quán này không trụ nổi lâu, kiếm cớ bỏ đi. Sau khi hệ thống quán ăn thế giới xuất hiện, Nam Đồ vội vàng gỡ bảng tuyển dụng xuống. Trong tình hình này sao dám tùy tiện thuê người? Lỡ phía sau cửa xuất hiện mấy vị khách kỳ quái thì biết giải thích làm sao? Hiện tại Nam Đồ cũng rất đau đầu, không tuyển nhân viên thì không thực tế, mà tuyển thì lại không ổn. Thậm chí cô còn hỏi hệ thống xem có thể giúp đỡ gì không, kết quả hệ thống chỉ tiếc nuối nói nó cũng lực bất tòng tâm. Nó tuy có thể kết nối các thế giới, nhưng không thể biến ra người sống, chẳng lẽ lại phải qua thế giới khác bắt người về làm nhân viên cho Nam Đồ? Nam Đồ mang theo cả bụng tâm sự rời đi. Ba Phan đặt ly nước xuống, toàn thân chấn động, vội vàng cầm lại đôi đũa, gia nhập cuộc chiến giành đậu phụ, món đậu phụ sốt cà chua trứng muối vừa được bưng lên này ông còn chưa kịp ăn miếng nào, sao giờ chỉ còn lại vài miếng thế này! Mẹ Phan không chỉ giành được mấy miếng đậu phụ, còn bưng luôn cả đĩa rưới nước sốt vào bát mình."Nước sốt trong này chỉ cần chan cơm ăn thôi cũng ngon rồi. Huống chi còn ăn kèm với đậu phụ nữa. Duyệt Duyệt đúng là biết chọn quán, mẹ còn chẳng biết gần nhà ông bà ngoại lại có quán ăn ngon vậy đấy." Phan Duyệt Nghi đắc ý tự khen: "Tất nhiên rồi, con nhìn một cái là biết quán này khác biệt ngay!" Khách ít thấy rõ, chẳng khác biệt thì là gì. Nhưng Phan Duyệt Nghi rất chắc chắn, tình hình này sẽ không kéo dài lâu đâu. Cuối cùng ba người ăn sạch sành sanh hai món, đĩa sạch đến mức như vừa được lau chùi, hoàn toàn không giống đang ăn bữa tối thứ hai. Ba người ôm bụng no căng, lê bước chậm rãi đi ra khỏi quán.