Chương 14: Con gái bác không xứng làm chị cháu sao?

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Kỵ Trứ Miêu Đích Tiểu Ngư Càn 13-06-2025 20:35:16

Cậu ta tầm mười ba, mười bốn tuổi, vừa mở miệng đã nói: "Thím hai, thím chuẩn bị cho chị ta phòng khác đi, căn phòng đó vốn là phòng búp bê của chị Tuyết Khê. Thím đưa cho chị ta rồi thì búp bê của chị Tuyết Khê chẳng còn chỗ để nữa." Thiếu niên này là con út của chú ba, tên là Khương Tố, là người bộc trực nhất trong nhà họ Khương. Quả nhiên, lời này vừa nói ra, mấy người trong phòng khách đều lộ vẻ khó xử. Chú ba Khương Vũ Đồng lập tức cau mặt: "Con nói linh tinh cái gì vậy?! Việc này liên quan gì đến con?" "Bố hung dữ với con làm gì? Con đâu có nói sai." Khương Tố ưỡn cổ, không chịu thua: "Trong nhà có nhiều phòng như vậy, không chịu dùng, chị ta vừa đến đã giành phòng búp bê của chị Tuyết Khê, dựa vào đâu chứ?!" Một thiếu nữ ngồi giữa đám con cháu không biết đã đứng lên từ lúc nào. Gương mặt thanh tú trắng mịn lộ vẻ áy náy, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tố, đừng nói nữa." Đây chính là Lộ Tuyết Khê mà thiếu niên vừa nhắc đến. Lộ Tuyết Khê là cháu gái bên nhà mẹ ruột của bà cụ Khương. Năm đó, sau khi Quan Hủ Hủ mất tích, để an ủi con trai cả và cũng để cân bằng âm dương trong gia tộc, bà cụ Khương đã đón Lộ Tuyết Khê về nuôi từ năm ba tuổi, cùng trưởng thành với đám anh em họ. Lúc này, cô ta quay sang Quan Hủ Hủ, giọng nói dịu dàng: "Hủ Hủ em đừng trách nó, Tiểu Tố không có ác ý đâu, chỉ là không muốn thấy chị chịu ấm ức thôi. Căn phòng đó đã là của em thì chính là của em, chị thế nào cũng được mà." Thái độ rộng lượng, nhưng từng lời đều ngầm nhấn mạnh rằng cô ta đang chịu thiệt thòi. Quá quen thuộc, giống hệt như chiêu trò của Quan Nhị Nhị. Quan Hủ Hủ thầm cười lạnh. Chẳng lẽ do thể chất cô quá đặc biệt nên luôn thu hút kiểu "trà xanh" này sao?? Lại thấy thiếu nữ quay đầu, giả bộ nghiêm khắc: "Tiểu Tố, mau xin lỗi đi, Hủ Hủ là chị của em đấy." "Hừ." Thiếu niên tỏ vẻ khinh thường, khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô ta tính là chị em hồi nào chứ?" "Cộp!" Một tiếng động vang lên, không biết là ai vừa đập mạnh chiếc cốc xuống mặt bàn đá cẩm thạch. Cả phòng khách bỗng chốc im bặt. Trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh phòng khách, Khương Vũ Thành ngồi đó, gương mặt không chút biểu cảm, trên bàn trước mặt, vệt nước từ tách trà loang dần. Một lúc lâu sau, ông khẽ nghiêng mắt nhìn về phía Khương Tố, giọng điệu bình tĩnh nhưng câu hỏi lại mang sức nặng: "Hủ Hủ là con gái của bác. Con gái của bác không xứng làm chị của cháu sao?"