Chương 37: Cô bị ghét bỏ sao?

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Kỵ Trứ Miêu Đích Tiểu Ngư Càn 13-06-2025 20:36:04

Đây hóa ra là nhà của boss Chử sao? Ánh sáng vàng quanh người Chử Bắc Hạc dưới màn đêm càng thêm rực rỡ. Quan Hủ Hủ phải điều chỉnh tầm mắt một lúc mới thích ứng được. Cô ôm con cáo nhỏ tiến lên, có chút ngại ngùng. "Anh Chử, xin lỗi, đây là con cáo tôi nuôi. Nó đến tìm tôi, nhưng chắc là nhầm chỗ." Chử Bắc Hạc nhìn thiếu nữ trước mặt, áo ngủ mỏng manh, rõ ràng là vội vã ra ngoài, chỉ kịp khoác thêm một chiếc áo ngoài. Giờ phút này, cô ôm chặt con cáo nhỏ trong lòng, quần áo hơi nhăn nhúm, thậm chí còn có vài dấu móng vuốt. Hàng mày anh hơi nhíu lại, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. "Trông nó không có vẻ gì là nhầm người đâu." Giọng nói trầm thấp, pha lẫn sự lạnh lẽo như tuyết tùng khiến màn đêm thêm u ám. Đôi mắt nhạt màu của anh quét qua con cáo nhỏ trong lòng Quan Hủ Hủ, ánh nhìn thoáng lóe lên. Quan Hủ Hủ theo ánh mắt anh nhìn xuống, phát hiện con cáo nhỏ vốn đang ư ử làm nũng trong lòng cô giờ lại rướn cổ ra sức vươn về phía Chử Bắc Hạc. Đôi mắt cáo đen láy, trừng trừng nhìn anh tràn đầy khát khao. Quan Hủ Hủ chắc chắn nếu mình không ôm nó thì nó đã lao thẳng vào lòng boss phát sáng Chử Bắc Hạc rồi. Trong khoảnh khắc, cô chợt hiểu ra lý do tại sao nó lại "tìm nhầm" chỗ. Rõ ràng là bị ánh sáng vàng thu hút! "Hồ Xinh Đẹp!" Cô gọi tên nó với giọng điệu đầy cảnh cáo và đe dọa, đồng thời siết chặt vòng tay, giữ con cáo nhỏ lại. Ánh sáng chói lọi này ngay cả cô còn chưa được hưởng mà nó lại muốn tranh giành sao? Mơ đi! Bị cảnh cáo, con cáo nhỏ cuối cùng cũng thu lại bộ lông đang rậm rịch muốn xù ra. Dù không còn giãy giụa muốn lao về phía Chử Bắc Hạc nữa nhưng đôi mắt đẹp của nó vẫn sáng rực, không rời khỏi anh. Quan Hủ Hủ thấy nó đáng thương quá, theo phản xạ tiến lên một bước. "À thì cái tính nó bị thích người đẹp..." Không ngờ, ngay khi cô vừa nhấc chân thì Chử Bắc Hạc vốn đang đứng ở bậc cửa lại lặng lẽ lùi về sau nửa bước. Quan Hủ Hủ lập tức khựng lại, khóe miệng giật giật. Cô... bị ghét bỏ sao? Cúi đầu nhìn con cáo nhỏ trong lòng, lông bám đầy bụi đất sau một đêm chạy lung tung. Quan Hủ Hủ tự nhủ đầy chắc chắn: Chắc chắn ảnh ghét bỏ con cáo này. Đúng vậy. "Hôm nay đã làm phiền anh Chử rồi, trời cũng khuya quá, tôi không quấy rầy nữa. Sáng mai tôi sẽ đến xin lỗi." Quan Hủ Hủ quyết định về nhà sẽ chỉnh đốn lại con cáo nhỏ. Ngày mai nhất định cô phải để boss nhìn thấy một Hồ Xinh Đẹp trắng trẻo sạch sẽ. Chử Bắc Hạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trên mặt vẫn không có quá nhiều biểu cảm, chỉ gật đầu rồi dặn dò quản gia bên cạnh: "Tiễn cô chủ Khương về nhà." Quản gia gật đầu, lịch sự dẫn Quan Hủ Hủ ra ngoài. Dù chỉ ở cùng một khu, họ vẫn chu đáo chuẩn bị một chiếc xe bảo vệ tuần tra để đưa cô và con cáo nhỏ về tận cửa nhà họ Khương. Quản gia nhà họ Khương nghe tin thì vội ra đón, vừa nhìn thấy Quan Hủ Hủ đã ngớ người. Ông còn không biết cô chủ đã ra ngoài từ lúc nào! Hơn nữa, trong lòng cô ấy dường như đang ôm một... con cáo? "Cô chủ, đây là..." Tiễn vệ sĩ nhà họ Chử xong, quản gia nhìn Quan Hủ Hủ và sinh vật nhỏ trong lòng cô, nhất thời không biết nên hỏi về cái nào trước. Thấy cô ăn mặc phong phanh, ông vội vàng mời cô vào nhà trước. Vừa bước vào, Quan Hủ Hủ liền nhìn thấy Khương Hoài đang đứng ở bậc thang, rõ ràng là đang đợi cô. Mà trên cầu thang ở góc tầng hai, Khương Tố ló đầu ra, vẻ mặt hóng hớt. Vừa nhìn thấy vật trong lòng Quan Hủ Hủ, cậu ta lập tức hạ giọng chỉ tay về phía cô chất vấn: "Chị, chị đang ôm cái gì vậy? Nhà chúng ta không cho phép mang thú cưng lông lá vào!" Quan Hủ Hủ liếc nhìn cậu thiếu niên lúc nào cũng cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình, chỉ nghiêm túc hỏi ngược lại: "Nếu không cho mang vào, vậy tại sao cậu lại ở đây?"